Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1021: Em trai
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Haizzz, ngày hôm nay cậu chủ mới có thể chính thức trở về gia tộc, lễ từ đường lần này, khả năng cao là tiến hành để bàn chuyện của cậu ấy, anh lấy đâu ra cơ hội mà làm quen cơ chứ!"Người đàn ông chán nản than thở."Hừ, quân vô dụng mãi là quân vô dụng, quá vô dụng!"Người phụ nữ kiêu căng chê bai chồng.Lúc vừa rồi khi Trần Băng Băng dẫn theo Trần Khiêm đi vào đã bị cô ta nhìn thấy.Bây giờ Trần Băng Băng đưa kẻ đó đến ngồi cùng bàn với mình, khẳng định là cố ý sỉ nhục mình.Cô ta càng nghĩ lại càng tức đên lên."Hừ, mau đổi chỗ ngồi khác cho tôi, tôi không muốn phải ngồi gần cậu ta, nhìn cách cậu ta ăn mặc mà xem, vật giá trị từ đầu đến chân cộng lại cũng không đến mười nghìn tệ, phỏng chừng là đứa con rơi bên ngoài nào đó của nhà họ Trần rồi, thật là khiến người ta mất mặt, buồn nôn!"Cô ả liếc xéo Trần Khiêm một cái rồi nói.Sau đó lập tức đứng dậy.Nhưng đúng vào lúc này.Ả ta bỗng nhiên hét lên một tiếng.Hóa ra, từ nãy cô ả vẫn bận huơ tay múa chân cãi nhau với Trần Băng Băng nên không để ý.Làn váy dài xòe rộng dưới chân không biết từ lúc nào đã rơi xuống chỗ ngồi của Trần Khiêm.Trần Khiêm thật sự lơ đễnh, hình như đã đạp nhẹ chút xíu lên gấu váy của cô ta.Vốn dĩ chuyện này không có gì to tát.Nhưng người phụ nữ này lại cực kỳ phẫn nộ."Tên xấu xa này, cậu cố ý đúng không!"Cô ả bỗng nhiên quay qua hét lên với Trần Khiêm."Tôi thật sự không cố ý đâu!"Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ nói."Nói câu ngứa lắm, là Trần Băng Băng sai cậu làm mấy việc khiến người ta buồn nôn này phải không, chúng tôi cười cợt cậu như vậy, lẽ nào cậu lại không hề nghe thấy chắc? Còn ngồi ở chỗ chúng tôi uống nước nữa, cút xéo ngay!"Người phụ nữ tức giận đẩy một cái, làm cho tất cả cốc chén trước mặt Trần Khiêm đổ hết lên người anh.Lá trà dính khắp cả người Trần Khiêm."Đinh Hương Nhi, cô to gan quá rồi đấy, dám đối xử như vậy với người nhà họ Trần!"Trần Băng Băng thấy cảnh này, lập tức đứng phắt dậy quát lớn."Vậy thì có sao, cô có thể làm gì tôi nào?"Định Hương Nhi cũng không chịu lép vế thách thức.Hai người cứ thế mà cãi nhau, đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh chung quanh mình.Bởi vì giờ khắc này, bốn bề đã yên lặng như tờ."Em trai"Chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái.Giọng nói trong trẻo này vừa vang lên, Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng hai người cũng đồng thời câm miệng.Bởi vì cô gái này chính là cô chủ nhà họ Trần - Trần Hiểu."Chị"Trần Khiêm lau lau vết trà ố bẩn trên người, lại dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ đáp lại."Chị?"Mà một tiếng gọi này, khiến cho tất cả những người ở đây như hóa đá.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Haizzz, ngày hôm nay cậu chủ mới có thể chính thức trở về gia tộc, lễ từ đường lần này, khả năng cao là tiến hành để bàn chuyện của cậu ấy, anh lấy đâu ra cơ hội mà làm quen cơ chứ!"Người đàn ông chán nản than thở."Hừ, quân vô dụng mãi là quân vô dụng, quá vô dụng!"Người phụ nữ kiêu căng chê bai chồng.Lúc vừa rồi khi Trần Băng Băng dẫn theo Trần Khiêm đi vào đã bị cô ta nhìn thấy.Bây giờ Trần Băng Băng đưa kẻ đó đến ngồi cùng bàn với mình, khẳng định là cố ý sỉ nhục mình.Cô ta càng nghĩ lại càng tức đên lên."Hừ, mau đổi chỗ ngồi khác cho tôi, tôi không muốn phải ngồi gần cậu ta, nhìn cách cậu ta ăn mặc mà xem, vật giá trị từ đầu đến chân cộng lại cũng không đến mười nghìn tệ, phỏng chừng là đứa con rơi bên ngoài nào đó của nhà họ Trần rồi, thật là khiến người ta mất mặt, buồn nôn!"Cô ả liếc xéo Trần Khiêm một cái rồi nói.Sau đó lập tức đứng dậy.Nhưng đúng vào lúc này.Ả ta bỗng nhiên hét lên một tiếng.Hóa ra, từ nãy cô ả vẫn bận huơ tay múa chân cãi nhau với Trần Băng Băng nên không để ý.Làn váy dài xòe rộng dưới chân không biết từ lúc nào đã rơi xuống chỗ ngồi của Trần Khiêm.Trần Khiêm thật sự lơ đễnh, hình như đã đạp nhẹ chút xíu lên gấu váy của cô ta.Vốn dĩ chuyện này không có gì to tát.Nhưng người phụ nữ này lại cực kỳ phẫn nộ."Tên xấu xa này, cậu cố ý đúng không!"Cô ả bỗng nhiên quay qua hét lên với Trần Khiêm."Tôi thật sự không cố ý đâu!"Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ nói."Nói câu ngứa lắm, là Trần Băng Băng sai cậu làm mấy việc khiến người ta buồn nôn này phải không, chúng tôi cười cợt cậu như vậy, lẽ nào cậu lại không hề nghe thấy chắc? Còn ngồi ở chỗ chúng tôi uống nước nữa, cút xéo ngay!"Người phụ nữ tức giận đẩy một cái, làm cho tất cả cốc chén trước mặt Trần Khiêm đổ hết lên người anh.Lá trà dính khắp cả người Trần Khiêm."Đinh Hương Nhi, cô to gan quá rồi đấy, dám đối xử như vậy với người nhà họ Trần!"Trần Băng Băng thấy cảnh này, lập tức đứng phắt dậy quát lớn."Vậy thì có sao, cô có thể làm gì tôi nào?"Định Hương Nhi cũng không chịu lép vế thách thức.Hai người cứ thế mà cãi nhau, đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh chung quanh mình.Bởi vì giờ khắc này, bốn bề đã yên lặng như tờ."Em trai"Chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái.Giọng nói trong trẻo này vừa vang lên, Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng hai người cũng đồng thời câm miệng.Bởi vì cô gái này chính là cô chủ nhà họ Trần - Trần Hiểu."Chị"Trần Khiêm lau lau vết trà ố bẩn trên người, lại dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ đáp lại."Chị?"Mà một tiếng gọi này, khiến cho tất cả những người ở đây như hóa đá.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Haizzz, ngày hôm nay cậu chủ mới có thể chính thức trở về gia tộc, lễ từ đường lần này, khả năng cao là tiến hành để bàn chuyện của cậu ấy, anh lấy đâu ra cơ hội mà làm quen cơ chứ!"Người đàn ông chán nản than thở."Hừ, quân vô dụng mãi là quân vô dụng, quá vô dụng!"Người phụ nữ kiêu căng chê bai chồng.Lúc vừa rồi khi Trần Băng Băng dẫn theo Trần Khiêm đi vào đã bị cô ta nhìn thấy.Bây giờ Trần Băng Băng đưa kẻ đó đến ngồi cùng bàn với mình, khẳng định là cố ý sỉ nhục mình.Cô ta càng nghĩ lại càng tức đên lên."Hừ, mau đổi chỗ ngồi khác cho tôi, tôi không muốn phải ngồi gần cậu ta, nhìn cách cậu ta ăn mặc mà xem, vật giá trị từ đầu đến chân cộng lại cũng không đến mười nghìn tệ, phỏng chừng là đứa con rơi bên ngoài nào đó của nhà họ Trần rồi, thật là khiến người ta mất mặt, buồn nôn!"Cô ả liếc xéo Trần Khiêm một cái rồi nói.Sau đó lập tức đứng dậy.Nhưng đúng vào lúc này.Ả ta bỗng nhiên hét lên một tiếng.Hóa ra, từ nãy cô ả vẫn bận huơ tay múa chân cãi nhau với Trần Băng Băng nên không để ý.Làn váy dài xòe rộng dưới chân không biết từ lúc nào đã rơi xuống chỗ ngồi của Trần Khiêm.Trần Khiêm thật sự lơ đễnh, hình như đã đạp nhẹ chút xíu lên gấu váy của cô ta.Vốn dĩ chuyện này không có gì to tát.Nhưng người phụ nữ này lại cực kỳ phẫn nộ."Tên xấu xa này, cậu cố ý đúng không!"Cô ả bỗng nhiên quay qua hét lên với Trần Khiêm."Tôi thật sự không cố ý đâu!"Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ nói."Nói câu ngứa lắm, là Trần Băng Băng sai cậu làm mấy việc khiến người ta buồn nôn này phải không, chúng tôi cười cợt cậu như vậy, lẽ nào cậu lại không hề nghe thấy chắc? Còn ngồi ở chỗ chúng tôi uống nước nữa, cút xéo ngay!"Người phụ nữ tức giận đẩy một cái, làm cho tất cả cốc chén trước mặt Trần Khiêm đổ hết lên người anh.Lá trà dính khắp cả người Trần Khiêm."Đinh Hương Nhi, cô to gan quá rồi đấy, dám đối xử như vậy với người nhà họ Trần!"Trần Băng Băng thấy cảnh này, lập tức đứng phắt dậy quát lớn."Vậy thì có sao, cô có thể làm gì tôi nào?"Định Hương Nhi cũng không chịu lép vế thách thức.Hai người cứ thế mà cãi nhau, đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh chung quanh mình.Bởi vì giờ khắc này, bốn bề đã yên lặng như tờ."Em trai"Chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái.Giọng nói trong trẻo này vừa vang lên, Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng hai người cũng đồng thời câm miệng.Bởi vì cô gái này chính là cô chủ nhà họ Trần - Trần Hiểu."Chị"Trần Khiêm lau lau vết trà ố bẩn trên người, lại dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ đáp lại."Chị?"Mà một tiếng gọi này, khiến cho tất cả những người ở đây như hóa đá.