Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1049: Cậu ấy là ai mày không xứng được biết

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình cũng được anh Quân quan tâm chăm sóc, được chia cho vài bát cơm.Xuất thân của anh Quân khá đặc biệt nên không ai dám gọi thẳng tên anh Quân.Mà thăng ranh này, lại hiểu hết gốc gác!Tính ra cũng là chuyện đêm qua, cũng không biết tại sao Hậu Bình lại biết chuyện suýt chút Tiểu Bối bị lừa.Ông ta gọi đến hỏi thăm, nói người chống lưng của tên đó là một đàn em của đàn em của một tài xế nhỏ trước đây của ông ta, tất nhiên là đang nói đến Chu Bảo.Dò hỏi Trần Khiêm có cần xử Chu Bảo và cặp vợ chồng kia để em họ Tiểu Bối của Trần Khiêm hết giận hay không.Trần Khiem nói chuyện nho thỏi không sao ca.“Tôi là ai anh không xứng được biết! Có cơ hội thì đi hỏi thăm Lý Quân đi!”Nói xong, Trần Khiêm bước qua một cách tự nhiên, đẩy Chu Bảo ra.Nắm chặt tay Tiểu Bối, sau khi nhìn Chu Bảo bằng ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi ngay.Mà mặc dù Chu Bảo là một người hung hăng nhưng giờ phút này, gã ta không dám thở mạnh.Thứ nhất là sợ hãi khả năng đánh người của Trần Khiêm ban nấy.Thứ hai là hình như cậu ta phớt lờ anh Quân.Làm Chu Bảo cảm thấy có vẻ như người này không hề đơn giản.Dù sao bọn họ cũng lăn lộn mà lăn lộn nhờ cái gì? Nhờ địa bàn à? Không hề, nói trắng ra là lăn lộn nhờ người quen thôi!'Tâng tầng lớp lớp. Bình thường ra oai ức hiếp vài người không có người chống lưng nhưng khi đụng trúng người có chỗ dựa, họ còn chẳng dám thở mạnh.“Anh Bảo, nó đánh anh em mình thành thế này mà mình cứ để nó đi vậy hả anh?”Một đàn em nói.Chu Bảo nhìn chằm chằm nói: “Hừ, thằng ranh này nhắc đến anh Quân nên làm tao thấy sợ thôi. Không có gì đâu, Dương Diệp nói với tao nó chỉ là thăng nghèo đến từ Kim Lăng thôi, nhưng vì an toàn, để tao hỏi anh Quân đã, nếu thằng nhóc này dám lừa tao thì tao bảo đảm sẽ làm nó không được ngắm mặt trời ngày mail”Đúng vậy, đây chính là chiếc bãy mà ban nấy Dương Diệp đã gọi điện sắp xếp.Chuẩn bị sỉ nhục Trần Khiêm nhà quê.Ngay lập tức, Chu Bảo vẫn ôm tâm trạng cẩn thận trước sau thì thành quả sẽ lâu bền, gã ta gọi điện thoại cho anh Quân.Mô tả ngắn gọn thông tin của Trần Khiêm.Sau đó đám đàn em thấy sắc mặt của Chu Bảo càng ngày càng xanh, càng ngày càng xanh!“Cậu ấy là ai mày không xứng được biết, nếu bây giờ mày muốn sống, thì mày băm tay những đứa đã từng chạm vào cô Tiểu Bối, nói không chừng, mày còn đường sống!”Anh Quân trong điện thoại nói câu cuối cùng xong, thương hại gã ta rồi cúp máy.“Anh Bảo, tình hình thế nào? Anh Quân nói sao hả anh?”'Thấy sắc mặt của Chu Bảo là lạ, đám đàn em vội vàng hỏi.“Mẹ nó! Thằng oắt Dương Diệp hại tao rồi!”Sau đó, Chu Bảo ném điện thoại xuống đất thật mạnh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình cũng được anh Quân quan tâm chăm sóc, được chia cho vài bát cơm.Xuất thân của anh Quân khá đặc biệt nên không ai dám gọi thẳng tên anh Quân.Mà thăng ranh này, lại hiểu hết gốc gác!Tính ra cũng là chuyện đêm qua, cũng không biết tại sao Hậu Bình lại biết chuyện suýt chút Tiểu Bối bị lừa.Ông ta gọi đến hỏi thăm, nói người chống lưng của tên đó là một đàn em của đàn em của một tài xế nhỏ trước đây của ông ta, tất nhiên là đang nói đến Chu Bảo.Dò hỏi Trần Khiêm có cần xử Chu Bảo và cặp vợ chồng kia để em họ Tiểu Bối của Trần Khiêm hết giận hay không.Trần Khiem nói chuyện nho thỏi không sao ca.“Tôi là ai anh không xứng được biết! Có cơ hội thì đi hỏi thăm Lý Quân đi!”Nói xong, Trần Khiêm bước qua một cách tự nhiên, đẩy Chu Bảo ra.Nắm chặt tay Tiểu Bối, sau khi nhìn Chu Bảo bằng ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi ngay.Mà mặc dù Chu Bảo là một người hung hăng nhưng giờ phút này, gã ta không dám thở mạnh.Thứ nhất là sợ hãi khả năng đánh người của Trần Khiêm ban nấy.Thứ hai là hình như cậu ta phớt lờ anh Quân.Làm Chu Bảo cảm thấy có vẻ như người này không hề đơn giản.Dù sao bọn họ cũng lăn lộn mà lăn lộn nhờ cái gì? Nhờ địa bàn à? Không hề, nói trắng ra là lăn lộn nhờ người quen thôi!'Tâng tầng lớp lớp. Bình thường ra oai ức hiếp vài người không có người chống lưng nhưng khi đụng trúng người có chỗ dựa, họ còn chẳng dám thở mạnh.“Anh Bảo, nó đánh anh em mình thành thế này mà mình cứ để nó đi vậy hả anh?”Một đàn em nói.Chu Bảo nhìn chằm chằm nói: “Hừ, thằng ranh này nhắc đến anh Quân nên làm tao thấy sợ thôi. Không có gì đâu, Dương Diệp nói với tao nó chỉ là thăng nghèo đến từ Kim Lăng thôi, nhưng vì an toàn, để tao hỏi anh Quân đã, nếu thằng nhóc này dám lừa tao thì tao bảo đảm sẽ làm nó không được ngắm mặt trời ngày mail”Đúng vậy, đây chính là chiếc bãy mà ban nấy Dương Diệp đã gọi điện sắp xếp.Chuẩn bị sỉ nhục Trần Khiêm nhà quê.Ngay lập tức, Chu Bảo vẫn ôm tâm trạng cẩn thận trước sau thì thành quả sẽ lâu bền, gã ta gọi điện thoại cho anh Quân.Mô tả ngắn gọn thông tin của Trần Khiêm.Sau đó đám đàn em thấy sắc mặt của Chu Bảo càng ngày càng xanh, càng ngày càng xanh!“Cậu ấy là ai mày không xứng được biết, nếu bây giờ mày muốn sống, thì mày băm tay những đứa đã từng chạm vào cô Tiểu Bối, nói không chừng, mày còn đường sống!”Anh Quân trong điện thoại nói câu cuối cùng xong, thương hại gã ta rồi cúp máy.“Anh Bảo, tình hình thế nào? Anh Quân nói sao hả anh?”'Thấy sắc mặt của Chu Bảo là lạ, đám đàn em vội vàng hỏi.“Mẹ nó! Thằng oắt Dương Diệp hại tao rồi!”Sau đó, Chu Bảo ném điện thoại xuống đất thật mạnh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình cũng được anh Quân quan tâm chăm sóc, được chia cho vài bát cơm.Xuất thân của anh Quân khá đặc biệt nên không ai dám gọi thẳng tên anh Quân.Mà thăng ranh này, lại hiểu hết gốc gác!Tính ra cũng là chuyện đêm qua, cũng không biết tại sao Hậu Bình lại biết chuyện suýt chút Tiểu Bối bị lừa.Ông ta gọi đến hỏi thăm, nói người chống lưng của tên đó là một đàn em của đàn em của một tài xế nhỏ trước đây của ông ta, tất nhiên là đang nói đến Chu Bảo.Dò hỏi Trần Khiêm có cần xử Chu Bảo và cặp vợ chồng kia để em họ Tiểu Bối của Trần Khiêm hết giận hay không.Trần Khiem nói chuyện nho thỏi không sao ca.“Tôi là ai anh không xứng được biết! Có cơ hội thì đi hỏi thăm Lý Quân đi!”Nói xong, Trần Khiêm bước qua một cách tự nhiên, đẩy Chu Bảo ra.Nắm chặt tay Tiểu Bối, sau khi nhìn Chu Bảo bằng ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi ngay.Mà mặc dù Chu Bảo là một người hung hăng nhưng giờ phút này, gã ta không dám thở mạnh.Thứ nhất là sợ hãi khả năng đánh người của Trần Khiêm ban nấy.Thứ hai là hình như cậu ta phớt lờ anh Quân.Làm Chu Bảo cảm thấy có vẻ như người này không hề đơn giản.Dù sao bọn họ cũng lăn lộn mà lăn lộn nhờ cái gì? Nhờ địa bàn à? Không hề, nói trắng ra là lăn lộn nhờ người quen thôi!'Tâng tầng lớp lớp. Bình thường ra oai ức hiếp vài người không có người chống lưng nhưng khi đụng trúng người có chỗ dựa, họ còn chẳng dám thở mạnh.“Anh Bảo, nó đánh anh em mình thành thế này mà mình cứ để nó đi vậy hả anh?”Một đàn em nói.Chu Bảo nhìn chằm chằm nói: “Hừ, thằng ranh này nhắc đến anh Quân nên làm tao thấy sợ thôi. Không có gì đâu, Dương Diệp nói với tao nó chỉ là thăng nghèo đến từ Kim Lăng thôi, nhưng vì an toàn, để tao hỏi anh Quân đã, nếu thằng nhóc này dám lừa tao thì tao bảo đảm sẽ làm nó không được ngắm mặt trời ngày mail”Đúng vậy, đây chính là chiếc bãy mà ban nấy Dương Diệp đã gọi điện sắp xếp.Chuẩn bị sỉ nhục Trần Khiêm nhà quê.Ngay lập tức, Chu Bảo vẫn ôm tâm trạng cẩn thận trước sau thì thành quả sẽ lâu bền, gã ta gọi điện thoại cho anh Quân.Mô tả ngắn gọn thông tin của Trần Khiêm.Sau đó đám đàn em thấy sắc mặt của Chu Bảo càng ngày càng xanh, càng ngày càng xanh!“Cậu ấy là ai mày không xứng được biết, nếu bây giờ mày muốn sống, thì mày băm tay những đứa đã từng chạm vào cô Tiểu Bối, nói không chừng, mày còn đường sống!”Anh Quân trong điện thoại nói câu cuối cùng xong, thương hại gã ta rồi cúp máy.“Anh Bảo, tình hình thế nào? Anh Quân nói sao hả anh?”'Thấy sắc mặt của Chu Bảo là lạ, đám đàn em vội vàng hỏi.“Mẹ nó! Thằng oắt Dương Diệp hại tao rồi!”Sau đó, Chu Bảo ném điện thoại xuống đất thật mạnh.

Chương 1049: Cậu ấy là ai mày không xứng được biết