Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1053: Cậu đến dây để giành tài sản
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mặc dù các bà biết Dương Ngọc Bình sinh được một gái một trai tên là Trần Hiểu và Trần Khiêm.Nhưng trong suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người được gặp.“Không ngờ thật đó, người phụ nữ kia cũng có phúc thật, sinh được một đứa con trai rất đẹp trai!”Một người phụ nữ thờ ơ cười mỉa nói. “Anh họ, em giới thiệu với anh, đây là...”Tiểu Bối lập tức giới thiệu những người ở đây cho Trần Khiêm nghe.Trần Khiêm cũng chào từng người.Chỉ là, ngoại trừ cậu Tư nhìn anh gật đầu cười thì tất cả những người khác, chẳng ai đáp lại cả.“Sao còn đứng vậy? Ngồi xuống đi!”Mà lúc này, bà cụ Dương được người khác đỡ ra.“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem ai đến này, đứa cháu Tiểu Bối ngoan ngoãn của mẹ, trước khi ăn sinh nhật mẹ đã tặng cho mẹ một phần quà lớn đó! Dắt con trai của người đàn bà kia đến!”.||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||Lúc này, mợ Cả chạy đến đỡ bà cụ Dương, cười mỉa nói. “Hả?Bà cụ Dương lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm.Mà từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được gặp bà ngoại.Thật ra lòng anh cũng hơi kích động. “Bà ngoại!" Trần Khiêm gọi.Bà cụ Dương nghe hai chữ bà ngoại này, tay khẽ run nhẹ, bà ấy không nói gì, chỉ gật đầu.“Cậu tên Trần Khiêm đúng không, chị của cậu đâu?”Bà cụ Dương hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.“Bây giờ chị cháu đang ở nước ngoài, chưa về được!"Trần Khiêm nói.“Hừ, thế cậu đến đây làm gì? Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu cũng biết cậu có bà ngoại à?”Bà cụ Dương nhíu mày nói.Mặc dù ngoài miệng lạnh lùng nhưng đúng như những gì mẹ của Trần Khiêm đã nói trước với anh, bà cụ Dương sẽ không quá gay gắt với Trần Khiêm.Thấy Trần Khiêm cúi đầu không nói gì.Bà cụ Dương cũng không muốn mình lạnh lùng quá, làm cháu mình sợ.Nên dịu dàng nói: “Nhưng xem ra cháu cũng có hiếu, biết đến thăm bài”Vừa thấy bà cụ Dương không tức giận với Trần Khiêm, cậu Cả và mợ Cả cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là Dương Diệp, bởi vì hôm qua bị mất mặt, hơn nữa còn liên quan đến Trần Khiêm.Nên bây giờ rất thù, khế đụng đụng tay mẹ mình dưới gầm bàn.Lập tức, mợ Cả cười giễu nói:“Ha ha, mẹ, mẹ suy nghĩ tốt lành quá rồi. Mẹ nghĩ xem, hai mươi năm qua họ không đến thăm chúng ta, sao bây giờ lại đến, còn là trước ngày sinh nhật của mẹ nữa. Nói trắng ra là, còn chẳng phải đến để giành một ít tài sản nhà họ Dương hay sao, nếu không, họ mà thèm quan tâm đến mẹ hải”Mà bà cụ Dương nghe mợ Cả khiêu khích như vậy, một chút tình cảm ruột thịt lập tức biến mất.“Trần Khiêm, cậu đến dây để giành tài sản nhà họ Dương?”Bà cụ Dương hơi giận nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mặc dù các bà biết Dương Ngọc Bình sinh được một gái một trai tên là Trần Hiểu và Trần Khiêm.Nhưng trong suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người được gặp.“Không ngờ thật đó, người phụ nữ kia cũng có phúc thật, sinh được một đứa con trai rất đẹp trai!”Một người phụ nữ thờ ơ cười mỉa nói. “Anh họ, em giới thiệu với anh, đây là...”Tiểu Bối lập tức giới thiệu những người ở đây cho Trần Khiêm nghe.Trần Khiêm cũng chào từng người.Chỉ là, ngoại trừ cậu Tư nhìn anh gật đầu cười thì tất cả những người khác, chẳng ai đáp lại cả.“Sao còn đứng vậy? Ngồi xuống đi!”Mà lúc này, bà cụ Dương được người khác đỡ ra.“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem ai đến này, đứa cháu Tiểu Bối ngoan ngoãn của mẹ, trước khi ăn sinh nhật mẹ đã tặng cho mẹ một phần quà lớn đó! Dắt con trai của người đàn bà kia đến!”.||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||Lúc này, mợ Cả chạy đến đỡ bà cụ Dương, cười mỉa nói. “Hả?Bà cụ Dương lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm.Mà từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được gặp bà ngoại.Thật ra lòng anh cũng hơi kích động. “Bà ngoại!" Trần Khiêm gọi.Bà cụ Dương nghe hai chữ bà ngoại này, tay khẽ run nhẹ, bà ấy không nói gì, chỉ gật đầu.“Cậu tên Trần Khiêm đúng không, chị của cậu đâu?”Bà cụ Dương hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.“Bây giờ chị cháu đang ở nước ngoài, chưa về được!"Trần Khiêm nói.“Hừ, thế cậu đến đây làm gì? Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu cũng biết cậu có bà ngoại à?”Bà cụ Dương nhíu mày nói.Mặc dù ngoài miệng lạnh lùng nhưng đúng như những gì mẹ của Trần Khiêm đã nói trước với anh, bà cụ Dương sẽ không quá gay gắt với Trần Khiêm.Thấy Trần Khiêm cúi đầu không nói gì.Bà cụ Dương cũng không muốn mình lạnh lùng quá, làm cháu mình sợ.Nên dịu dàng nói: “Nhưng xem ra cháu cũng có hiếu, biết đến thăm bài”Vừa thấy bà cụ Dương không tức giận với Trần Khiêm, cậu Cả và mợ Cả cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là Dương Diệp, bởi vì hôm qua bị mất mặt, hơn nữa còn liên quan đến Trần Khiêm.Nên bây giờ rất thù, khế đụng đụng tay mẹ mình dưới gầm bàn.Lập tức, mợ Cả cười giễu nói:“Ha ha, mẹ, mẹ suy nghĩ tốt lành quá rồi. Mẹ nghĩ xem, hai mươi năm qua họ không đến thăm chúng ta, sao bây giờ lại đến, còn là trước ngày sinh nhật của mẹ nữa. Nói trắng ra là, còn chẳng phải đến để giành một ít tài sản nhà họ Dương hay sao, nếu không, họ mà thèm quan tâm đến mẹ hải”Mà bà cụ Dương nghe mợ Cả khiêu khích như vậy, một chút tình cảm ruột thịt lập tức biến mất.“Trần Khiêm, cậu đến dây để giành tài sản nhà họ Dương?”Bà cụ Dương hơi giận nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mặc dù các bà biết Dương Ngọc Bình sinh được một gái một trai tên là Trần Hiểu và Trần Khiêm.Nhưng trong suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người được gặp.“Không ngờ thật đó, người phụ nữ kia cũng có phúc thật, sinh được một đứa con trai rất đẹp trai!”Một người phụ nữ thờ ơ cười mỉa nói. “Anh họ, em giới thiệu với anh, đây là...”Tiểu Bối lập tức giới thiệu những người ở đây cho Trần Khiêm nghe.Trần Khiêm cũng chào từng người.Chỉ là, ngoại trừ cậu Tư nhìn anh gật đầu cười thì tất cả những người khác, chẳng ai đáp lại cả.“Sao còn đứng vậy? Ngồi xuống đi!”Mà lúc này, bà cụ Dương được người khác đỡ ra.“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem ai đến này, đứa cháu Tiểu Bối ngoan ngoãn của mẹ, trước khi ăn sinh nhật mẹ đã tặng cho mẹ một phần quà lớn đó! Dắt con trai của người đàn bà kia đến!”.||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||Lúc này, mợ Cả chạy đến đỡ bà cụ Dương, cười mỉa nói. “Hả?Bà cụ Dương lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm.Mà từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được gặp bà ngoại.Thật ra lòng anh cũng hơi kích động. “Bà ngoại!" Trần Khiêm gọi.Bà cụ Dương nghe hai chữ bà ngoại này, tay khẽ run nhẹ, bà ấy không nói gì, chỉ gật đầu.“Cậu tên Trần Khiêm đúng không, chị của cậu đâu?”Bà cụ Dương hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.“Bây giờ chị cháu đang ở nước ngoài, chưa về được!"Trần Khiêm nói.“Hừ, thế cậu đến đây làm gì? Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu cũng biết cậu có bà ngoại à?”Bà cụ Dương nhíu mày nói.Mặc dù ngoài miệng lạnh lùng nhưng đúng như những gì mẹ của Trần Khiêm đã nói trước với anh, bà cụ Dương sẽ không quá gay gắt với Trần Khiêm.Thấy Trần Khiêm cúi đầu không nói gì.Bà cụ Dương cũng không muốn mình lạnh lùng quá, làm cháu mình sợ.Nên dịu dàng nói: “Nhưng xem ra cháu cũng có hiếu, biết đến thăm bài”Vừa thấy bà cụ Dương không tức giận với Trần Khiêm, cậu Cả và mợ Cả cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là Dương Diệp, bởi vì hôm qua bị mất mặt, hơn nữa còn liên quan đến Trần Khiêm.Nên bây giờ rất thù, khế đụng đụng tay mẹ mình dưới gầm bàn.Lập tức, mợ Cả cười giễu nói:“Ha ha, mẹ, mẹ suy nghĩ tốt lành quá rồi. Mẹ nghĩ xem, hai mươi năm qua họ không đến thăm chúng ta, sao bây giờ lại đến, còn là trước ngày sinh nhật của mẹ nữa. Nói trắng ra là, còn chẳng phải đến để giành một ít tài sản nhà họ Dương hay sao, nếu không, họ mà thèm quan tâm đến mẹ hải”Mà bà cụ Dương nghe mợ Cả khiêu khích như vậy, một chút tình cảm ruột thịt lập tức biến mất.“Trần Khiêm, cậu đến dây để giành tài sản nhà họ Dương?”Bà cụ Dương hơi giận nói.