Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1060: Tôi nhập sai rồi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giọng điệu của Trần Khiêm làm nhân viên bán hàng sợ hãi.Ngay cả đám mợ Cả cũng sợ hãi vì giọng điệu của Trần Khiêm.Mặc dù âm lượng không lớn nhưng trong giọng nói của Trần Khiêm có một sự lạnh lùng, có cảm giác làm người ta không rét mà run.“Hừi! Cậu mà còn đòi mua mười bộ quần áo ở đây sao? Quần áo ở đây ít nhất cũng phải bốn mươi nghìn, nếu mười bộ thì, cũng phải vài trăm nghìn, cậu mua nổi à?”Đám mợ Cả rất ghét cảm giác bị Trần Khiêm làm cho sợ hãi.Hơn nữa cậu ta lại muốn mua mười bộ?Ha ha!Lập tức cười lạnh mỉa mai.Dương Tiểu Bối cũng kéo cánh tay Trần Khiêm nói: “Anh họ, thôi đi mà, bác Cả nói đúng đó, mình không mua nổi quần áo ở đây đâu, tụi mình đi thôi anhl”“Không sao, anh nói mua cho em thì anh sẽ mua, anh thấy ban nấy trong những bộ em thử, có nhiều bộ hợp với em lắm, thế này đi, mua hết! Nhân viên bán hàng, tính tiền đi, tôi quẹt thẻ!”Trần Khiêm lập tức lấy thẻ ngân hàng của mình ra ngay.Nhân viên bán hàng gật đầu như giã tỏi.“Khoan đã, tôi không bảo cô, tôi bảo cô ấy, gói quần áo lại cho tôi!”Trần Khiêm chỉ vào cô nhân viên đứng bên góc khác.“Vâng ạ!”Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, tổng cộng là mười bộ.Tổng giá trị là bảy trăm sáu mươi nghìn.“Ha ha ha, tên ngu ngốc này, bảy trăm sáu mươi nghìn, xem thử có chết không!”“Đúng đó, ra vẻ cũng đâu cần phải ra vẻ đến thế, bảy trăm sáu mươi nghìn, lần đầu tiên thấy đó!”Mạnh Xán đứng bên cạnh vui như nở hoa.Mà đám em họ Trần Khiêm thì khinh thường nói.“Hừ, để tôi xem thử Trần Khiêm này sẽ xử lý thế nào!Đám mợ Cả nhìn nhau rồi đồng loạt khoanh tay nhìn Trần Khiêm cười mỉa.Thoáng chốc đã cầm máy POS đến. Trần Khiêm thong thả nhập mật mã.Nhưng khi Trần Khiêm bấm đến số cuối cùng, nhân viên bán hàng chợt kêu lên.“Khoan đã quý khách, tôi nhập sai rồi!”Ban nãy thật ra nhân viên mua sắm căng thẳng quá, dù sao với doanh số bảy trắm sáu mươi nghìn thì tiền thưởng một ngày là ba bốn mươi nghìn, sao lại không vui được!Hơn nữa cô ta chưa kịp nói đã cầm được đơn hàng lớn này.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giọng điệu của Trần Khiêm làm nhân viên bán hàng sợ hãi.Ngay cả đám mợ Cả cũng sợ hãi vì giọng điệu của Trần Khiêm.Mặc dù âm lượng không lớn nhưng trong giọng nói của Trần Khiêm có một sự lạnh lùng, có cảm giác làm người ta không rét mà run.“Hừi! Cậu mà còn đòi mua mười bộ quần áo ở đây sao? Quần áo ở đây ít nhất cũng phải bốn mươi nghìn, nếu mười bộ thì, cũng phải vài trăm nghìn, cậu mua nổi à?”Đám mợ Cả rất ghét cảm giác bị Trần Khiêm làm cho sợ hãi.Hơn nữa cậu ta lại muốn mua mười bộ?Ha ha!Lập tức cười lạnh mỉa mai.Dương Tiểu Bối cũng kéo cánh tay Trần Khiêm nói: “Anh họ, thôi đi mà, bác Cả nói đúng đó, mình không mua nổi quần áo ở đây đâu, tụi mình đi thôi anhl”“Không sao, anh nói mua cho em thì anh sẽ mua, anh thấy ban nấy trong những bộ em thử, có nhiều bộ hợp với em lắm, thế này đi, mua hết! Nhân viên bán hàng, tính tiền đi, tôi quẹt thẻ!”Trần Khiêm lập tức lấy thẻ ngân hàng của mình ra ngay.Nhân viên bán hàng gật đầu như giã tỏi.“Khoan đã, tôi không bảo cô, tôi bảo cô ấy, gói quần áo lại cho tôi!”Trần Khiêm chỉ vào cô nhân viên đứng bên góc khác.“Vâng ạ!”Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, tổng cộng là mười bộ.Tổng giá trị là bảy trăm sáu mươi nghìn.“Ha ha ha, tên ngu ngốc này, bảy trăm sáu mươi nghìn, xem thử có chết không!”“Đúng đó, ra vẻ cũng đâu cần phải ra vẻ đến thế, bảy trăm sáu mươi nghìn, lần đầu tiên thấy đó!”Mạnh Xán đứng bên cạnh vui như nở hoa.Mà đám em họ Trần Khiêm thì khinh thường nói.“Hừ, để tôi xem thử Trần Khiêm này sẽ xử lý thế nào!Đám mợ Cả nhìn nhau rồi đồng loạt khoanh tay nhìn Trần Khiêm cười mỉa.Thoáng chốc đã cầm máy POS đến. Trần Khiêm thong thả nhập mật mã.Nhưng khi Trần Khiêm bấm đến số cuối cùng, nhân viên bán hàng chợt kêu lên.“Khoan đã quý khách, tôi nhập sai rồi!”Ban nãy thật ra nhân viên mua sắm căng thẳng quá, dù sao với doanh số bảy trắm sáu mươi nghìn thì tiền thưởng một ngày là ba bốn mươi nghìn, sao lại không vui được!Hơn nữa cô ta chưa kịp nói đã cầm được đơn hàng lớn này.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giọng điệu của Trần Khiêm làm nhân viên bán hàng sợ hãi.Ngay cả đám mợ Cả cũng sợ hãi vì giọng điệu của Trần Khiêm.Mặc dù âm lượng không lớn nhưng trong giọng nói của Trần Khiêm có một sự lạnh lùng, có cảm giác làm người ta không rét mà run.“Hừi! Cậu mà còn đòi mua mười bộ quần áo ở đây sao? Quần áo ở đây ít nhất cũng phải bốn mươi nghìn, nếu mười bộ thì, cũng phải vài trăm nghìn, cậu mua nổi à?”Đám mợ Cả rất ghét cảm giác bị Trần Khiêm làm cho sợ hãi.Hơn nữa cậu ta lại muốn mua mười bộ?Ha ha!Lập tức cười lạnh mỉa mai.Dương Tiểu Bối cũng kéo cánh tay Trần Khiêm nói: “Anh họ, thôi đi mà, bác Cả nói đúng đó, mình không mua nổi quần áo ở đây đâu, tụi mình đi thôi anhl”“Không sao, anh nói mua cho em thì anh sẽ mua, anh thấy ban nấy trong những bộ em thử, có nhiều bộ hợp với em lắm, thế này đi, mua hết! Nhân viên bán hàng, tính tiền đi, tôi quẹt thẻ!”Trần Khiêm lập tức lấy thẻ ngân hàng của mình ra ngay.Nhân viên bán hàng gật đầu như giã tỏi.“Khoan đã, tôi không bảo cô, tôi bảo cô ấy, gói quần áo lại cho tôi!”Trần Khiêm chỉ vào cô nhân viên đứng bên góc khác.“Vâng ạ!”Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, tổng cộng là mười bộ.Tổng giá trị là bảy trăm sáu mươi nghìn.“Ha ha ha, tên ngu ngốc này, bảy trăm sáu mươi nghìn, xem thử có chết không!”“Đúng đó, ra vẻ cũng đâu cần phải ra vẻ đến thế, bảy trăm sáu mươi nghìn, lần đầu tiên thấy đó!”Mạnh Xán đứng bên cạnh vui như nở hoa.Mà đám em họ Trần Khiêm thì khinh thường nói.“Hừ, để tôi xem thử Trần Khiêm này sẽ xử lý thế nào!Đám mợ Cả nhìn nhau rồi đồng loạt khoanh tay nhìn Trần Khiêm cười mỉa.Thoáng chốc đã cầm máy POS đến. Trần Khiêm thong thả nhập mật mã.Nhưng khi Trần Khiêm bấm đến số cuối cùng, nhân viên bán hàng chợt kêu lên.“Khoan đã quý khách, tôi nhập sai rồi!”Ban nãy thật ra nhân viên mua sắm căng thẳng quá, dù sao với doanh số bảy trắm sáu mươi nghìn thì tiền thưởng một ngày là ba bốn mươi nghìn, sao lại không vui được!Hơn nữa cô ta chưa kịp nói đã cầm được đơn hàng lớn này.