Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1064: Sao cháu có thể quên sinh nhật bà nội được chứ?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Buổi trưa, bà cụ Dương mặc bộ quần áo màu đỏ, còn không quên dặn dò quản gia.Sau khi bà cụ Dương ngồi ngay ngắn.Dưới sự ra hiệu của người lớn trong gia tộc, thế hệ sau đã bắt đầu tiến lên tặng quà.“Bà nội, đây là vòng ngọc cháu mua tặng bà, bà xem thử có thích không?”Một cô gái bước lên cười hì hì nói.“Thích chứ thích chứ, đây là ngọc Hetian, hiếm thấy cháu hiếu thảo như vậy!”Bà cụ Dương cười không khép miệng. Nắm tay cô gái này trò chuyện vài câu. “Wow, Tiểu Bối, sao bây giờ em mới đến!” Mà lúc này, Tiểu Bối và Trần Khiêm đã đến. Đúng lúc gặp phải đám người Dương Diệp. “Tiểu Bối, năm nay em lại mua quà gì tặng cho bà nội vậy? Đừng giống như năm trước nha, tặng cho bà nội tấm khăn em tự tay thêu! Ha ha hai” Đám Dương Diệp cười nói.Đặc biệt là Dương Diệp, giờ phút này anh ta đang lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.“Đại thọ của bà nội, không ngờ cậu cũng dám đến! Ha ha, lại còn đi tay không à?”Dương Diệp chợt cười nói. Sau đó gắn giọng: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng để ý đến tài sản của nhà họ Dương chúng tôi! Cũng đừng nghĩ đến bà nội!”Mà Trần Khiêm thì nghe những lời khiêu khích của Dương Diệp.Chẳng thèm nhìn anh ta, mà cười nói với Tiểu Bối: “Đi thôi, chúng ta vào thôi!”Trực tiếp đi thẳng. Làm Dương Diệp tức đến siết chặt tay.“Đồ nhà quê, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!”Dương Diệp thầm hận nói.Ngoài ân oán của người lớn thì bản thân Dương Diệp cũng không thích Trần Khiêm, trong quán bar tối hôm trước, trông có vẻ như tên nhà quê này là người thật thà chất phác nhưng thật ra cứ chiếm spotlight của anh ta.Cuối cùng, không biết đã nói gì với Chu Bảo mà hại anh ta bị Chu Bảo đánh vỡ đầu, mất mặt với đám em họ.Những chuyện này, Dương Diệp lại đổ hết lên người Trần Khiêm.Quan trọng nhất là, khó khăn lắm anh ta mới gặp được nữ thần hợp ý, Trần Khiêm này cũng chen vào.“Bà nội bà nhìn này, đây là quà mừng thọ cháu tặng cho bài”Trên bàn chính của tiệc mừng thọ, thế hệ con cháu vẫn tiếp tục tặng quà.Làm bà cụ Dương vui đến mức không khép miệng được.“Wow, chẳng phải đây là Tiểu Bối hay sao, sao bây giờ mới đến? Chẳng lẽ quên hôm nay là sinh nhật bà nội à?”Mà đúng lúc này, thấy Tiểu Bối và Trần Khiêm.Quách Như đứng bên cạnh cười lạnh nói.“Sao cháu có thể quên sinh nhật bà nội được chứ? Bác Cả, bác nói nặng lời rồi!”Dương Tiểu Bối phản bác.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Buổi trưa, bà cụ Dương mặc bộ quần áo màu đỏ, còn không quên dặn dò quản gia.Sau khi bà cụ Dương ngồi ngay ngắn.Dưới sự ra hiệu của người lớn trong gia tộc, thế hệ sau đã bắt đầu tiến lên tặng quà.“Bà nội, đây là vòng ngọc cháu mua tặng bà, bà xem thử có thích không?”Một cô gái bước lên cười hì hì nói.“Thích chứ thích chứ, đây là ngọc Hetian, hiếm thấy cháu hiếu thảo như vậy!”Bà cụ Dương cười không khép miệng. Nắm tay cô gái này trò chuyện vài câu. “Wow, Tiểu Bối, sao bây giờ em mới đến!” Mà lúc này, Tiểu Bối và Trần Khiêm đã đến. Đúng lúc gặp phải đám người Dương Diệp. “Tiểu Bối, năm nay em lại mua quà gì tặng cho bà nội vậy? Đừng giống như năm trước nha, tặng cho bà nội tấm khăn em tự tay thêu! Ha ha hai” Đám Dương Diệp cười nói.Đặc biệt là Dương Diệp, giờ phút này anh ta đang lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.“Đại thọ của bà nội, không ngờ cậu cũng dám đến! Ha ha, lại còn đi tay không à?”Dương Diệp chợt cười nói. Sau đó gắn giọng: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng để ý đến tài sản của nhà họ Dương chúng tôi! Cũng đừng nghĩ đến bà nội!”Mà Trần Khiêm thì nghe những lời khiêu khích của Dương Diệp.Chẳng thèm nhìn anh ta, mà cười nói với Tiểu Bối: “Đi thôi, chúng ta vào thôi!”Trực tiếp đi thẳng. Làm Dương Diệp tức đến siết chặt tay.“Đồ nhà quê, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!”Dương Diệp thầm hận nói.Ngoài ân oán của người lớn thì bản thân Dương Diệp cũng không thích Trần Khiêm, trong quán bar tối hôm trước, trông có vẻ như tên nhà quê này là người thật thà chất phác nhưng thật ra cứ chiếm spotlight của anh ta.Cuối cùng, không biết đã nói gì với Chu Bảo mà hại anh ta bị Chu Bảo đánh vỡ đầu, mất mặt với đám em họ.Những chuyện này, Dương Diệp lại đổ hết lên người Trần Khiêm.Quan trọng nhất là, khó khăn lắm anh ta mới gặp được nữ thần hợp ý, Trần Khiêm này cũng chen vào.“Bà nội bà nhìn này, đây là quà mừng thọ cháu tặng cho bài”Trên bàn chính của tiệc mừng thọ, thế hệ con cháu vẫn tiếp tục tặng quà.Làm bà cụ Dương vui đến mức không khép miệng được.“Wow, chẳng phải đây là Tiểu Bối hay sao, sao bây giờ mới đến? Chẳng lẽ quên hôm nay là sinh nhật bà nội à?”Mà đúng lúc này, thấy Tiểu Bối và Trần Khiêm.Quách Như đứng bên cạnh cười lạnh nói.“Sao cháu có thể quên sinh nhật bà nội được chứ? Bác Cả, bác nói nặng lời rồi!”Dương Tiểu Bối phản bác.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Buổi trưa, bà cụ Dương mặc bộ quần áo màu đỏ, còn không quên dặn dò quản gia.Sau khi bà cụ Dương ngồi ngay ngắn.Dưới sự ra hiệu của người lớn trong gia tộc, thế hệ sau đã bắt đầu tiến lên tặng quà.“Bà nội, đây là vòng ngọc cháu mua tặng bà, bà xem thử có thích không?”Một cô gái bước lên cười hì hì nói.“Thích chứ thích chứ, đây là ngọc Hetian, hiếm thấy cháu hiếu thảo như vậy!”Bà cụ Dương cười không khép miệng. Nắm tay cô gái này trò chuyện vài câu. “Wow, Tiểu Bối, sao bây giờ em mới đến!” Mà lúc này, Tiểu Bối và Trần Khiêm đã đến. Đúng lúc gặp phải đám người Dương Diệp. “Tiểu Bối, năm nay em lại mua quà gì tặng cho bà nội vậy? Đừng giống như năm trước nha, tặng cho bà nội tấm khăn em tự tay thêu! Ha ha hai” Đám Dương Diệp cười nói.Đặc biệt là Dương Diệp, giờ phút này anh ta đang lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.“Đại thọ của bà nội, không ngờ cậu cũng dám đến! Ha ha, lại còn đi tay không à?”Dương Diệp chợt cười nói. Sau đó gắn giọng: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng để ý đến tài sản của nhà họ Dương chúng tôi! Cũng đừng nghĩ đến bà nội!”Mà Trần Khiêm thì nghe những lời khiêu khích của Dương Diệp.Chẳng thèm nhìn anh ta, mà cười nói với Tiểu Bối: “Đi thôi, chúng ta vào thôi!”Trực tiếp đi thẳng. Làm Dương Diệp tức đến siết chặt tay.“Đồ nhà quê, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!”Dương Diệp thầm hận nói.Ngoài ân oán của người lớn thì bản thân Dương Diệp cũng không thích Trần Khiêm, trong quán bar tối hôm trước, trông có vẻ như tên nhà quê này là người thật thà chất phác nhưng thật ra cứ chiếm spotlight của anh ta.Cuối cùng, không biết đã nói gì với Chu Bảo mà hại anh ta bị Chu Bảo đánh vỡ đầu, mất mặt với đám em họ.Những chuyện này, Dương Diệp lại đổ hết lên người Trần Khiêm.Quan trọng nhất là, khó khăn lắm anh ta mới gặp được nữ thần hợp ý, Trần Khiêm này cũng chen vào.“Bà nội bà nhìn này, đây là quà mừng thọ cháu tặng cho bài”Trên bàn chính của tiệc mừng thọ, thế hệ con cháu vẫn tiếp tục tặng quà.Làm bà cụ Dương vui đến mức không khép miệng được.“Wow, chẳng phải đây là Tiểu Bối hay sao, sao bây giờ mới đến? Chẳng lẽ quên hôm nay là sinh nhật bà nội à?”Mà đúng lúc này, thấy Tiểu Bối và Trần Khiêm.Quách Như đứng bên cạnh cười lạnh nói.“Sao cháu có thể quên sinh nhật bà nội được chứ? Bác Cả, bác nói nặng lời rồi!”Dương Tiểu Bối phản bác.