Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1083: Tại sao lại thế nhỉ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Đâu có chứ“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước đây, dạo này bà nghỉ ngơi sớm lắm!”Trần Khiêm cũng nóng lòng muốn kể chuyện này cho bà ngoại.Nên vội đi. “Trần Khiêm, muộn thế này cậu đến làm gì?”Lúc đi thì vừa hay gặp phải hai mẹ con Quách Như, Dương Diệp đang đi dạo.Lúc này, hai mẹ con họ vô cùng kiêng dè nói. “Đến tìm bà ngoại!” Trần Khiêm nói.“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì bàn bạc với tôi đi!” Quách Như khoanh tay nói. “Không bàn bạc với mợ được!” Trần Khiêm lạnh lùng nói một câu. Sau đó dứt khoát đi luôn. “Cậu đứng lại cho tôi, cậu cậu cậu nói thế à?”Quách Như nhìn người trước mặt, thấy Trần Khiêm không hề nể mặt mình thì tức giận.“Làm sao?” Trần Khiêm quay đầu, lạnh lùng hỏi.Quách Như thấy ánh mắt Trần Khiêm thì đột nhiên có cảm giác nghẹn họng: “Không sao cả...”Sau đó nhìn Trần Khiêm đi vào.“Mẹ, thằng nhà quê đó càng ngày càng mất dạy, sao vừa rồi mẹ lại sợ nó?”Dương Diệp bất mãn nói.“Cái gì? Mẹ sợ nó á?”Quách Như không tin nổi nói.Dương Diệp gật đầu.Đúng vậy, vừa rồi lúc Trần Khiêm quay lại trừng mắt nhìn mình, quả thực trong lòng Quách Như hơi chột dạ.Cảm xúc của con người có khi rất kì lạ.Mới mấy hôm trước gặp Trần Khiêm, cậu ta cũng bày ra bộ dạng thờ ơ thế này.Lúc đó, mình thấy cậu ta ngứa mắt, nên muốn đạp thì đạp, muốn mỉa thì mỉa, hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.Nhưng giờ, mới có mấy ngày thôi.Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm kia, vẫn là bộ dạng thờ ơ kia.Nhưng bây giờ mình mỉa mai cậu ta, thậm chí còn muốn sỉ nhục cậu ta thì lại rất thiếu tự tin. Ngay cả khi vừa rồi bị Trần Khiêm nhìn, mình lại cảm thấy hơi sợ hãi.Tại sao lại thế nhỉ?Quách Như không dám tin!“Chủ tịch, cậu Trần Khiêm đến rồi!”Bà cụ Dương đang muốn nghỉ ngơi.Thì nghe thấy A Sinh nói như vậy.Bà cụ Dương giật mình, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Bảo nó vào đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Đâu có chứ“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước đây, dạo này bà nghỉ ngơi sớm lắm!”Trần Khiêm cũng nóng lòng muốn kể chuyện này cho bà ngoại.Nên vội đi. “Trần Khiêm, muộn thế này cậu đến làm gì?”Lúc đi thì vừa hay gặp phải hai mẹ con Quách Như, Dương Diệp đang đi dạo.Lúc này, hai mẹ con họ vô cùng kiêng dè nói. “Đến tìm bà ngoại!” Trần Khiêm nói.“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì bàn bạc với tôi đi!” Quách Như khoanh tay nói. “Không bàn bạc với mợ được!” Trần Khiêm lạnh lùng nói một câu. Sau đó dứt khoát đi luôn. “Cậu đứng lại cho tôi, cậu cậu cậu nói thế à?”Quách Như nhìn người trước mặt, thấy Trần Khiêm không hề nể mặt mình thì tức giận.“Làm sao?” Trần Khiêm quay đầu, lạnh lùng hỏi.Quách Như thấy ánh mắt Trần Khiêm thì đột nhiên có cảm giác nghẹn họng: “Không sao cả...”Sau đó nhìn Trần Khiêm đi vào.“Mẹ, thằng nhà quê đó càng ngày càng mất dạy, sao vừa rồi mẹ lại sợ nó?”Dương Diệp bất mãn nói.“Cái gì? Mẹ sợ nó á?”Quách Như không tin nổi nói.Dương Diệp gật đầu.Đúng vậy, vừa rồi lúc Trần Khiêm quay lại trừng mắt nhìn mình, quả thực trong lòng Quách Như hơi chột dạ.Cảm xúc của con người có khi rất kì lạ.Mới mấy hôm trước gặp Trần Khiêm, cậu ta cũng bày ra bộ dạng thờ ơ thế này.Lúc đó, mình thấy cậu ta ngứa mắt, nên muốn đạp thì đạp, muốn mỉa thì mỉa, hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.Nhưng giờ, mới có mấy ngày thôi.Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm kia, vẫn là bộ dạng thờ ơ kia.Nhưng bây giờ mình mỉa mai cậu ta, thậm chí còn muốn sỉ nhục cậu ta thì lại rất thiếu tự tin. Ngay cả khi vừa rồi bị Trần Khiêm nhìn, mình lại cảm thấy hơi sợ hãi.Tại sao lại thế nhỉ?Quách Như không dám tin!“Chủ tịch, cậu Trần Khiêm đến rồi!”Bà cụ Dương đang muốn nghỉ ngơi.Thì nghe thấy A Sinh nói như vậy.Bà cụ Dương giật mình, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Bảo nó vào đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Đâu có chứ“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước đây, dạo này bà nghỉ ngơi sớm lắm!”Trần Khiêm cũng nóng lòng muốn kể chuyện này cho bà ngoại.Nên vội đi. “Trần Khiêm, muộn thế này cậu đến làm gì?”Lúc đi thì vừa hay gặp phải hai mẹ con Quách Như, Dương Diệp đang đi dạo.Lúc này, hai mẹ con họ vô cùng kiêng dè nói. “Đến tìm bà ngoại!” Trần Khiêm nói.“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì bàn bạc với tôi đi!” Quách Như khoanh tay nói. “Không bàn bạc với mợ được!” Trần Khiêm lạnh lùng nói một câu. Sau đó dứt khoát đi luôn. “Cậu đứng lại cho tôi, cậu cậu cậu nói thế à?”Quách Như nhìn người trước mặt, thấy Trần Khiêm không hề nể mặt mình thì tức giận.“Làm sao?” Trần Khiêm quay đầu, lạnh lùng hỏi.Quách Như thấy ánh mắt Trần Khiêm thì đột nhiên có cảm giác nghẹn họng: “Không sao cả...”Sau đó nhìn Trần Khiêm đi vào.“Mẹ, thằng nhà quê đó càng ngày càng mất dạy, sao vừa rồi mẹ lại sợ nó?”Dương Diệp bất mãn nói.“Cái gì? Mẹ sợ nó á?”Quách Như không tin nổi nói.Dương Diệp gật đầu.Đúng vậy, vừa rồi lúc Trần Khiêm quay lại trừng mắt nhìn mình, quả thực trong lòng Quách Như hơi chột dạ.Cảm xúc của con người có khi rất kì lạ.Mới mấy hôm trước gặp Trần Khiêm, cậu ta cũng bày ra bộ dạng thờ ơ thế này.Lúc đó, mình thấy cậu ta ngứa mắt, nên muốn đạp thì đạp, muốn mỉa thì mỉa, hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.Nhưng giờ, mới có mấy ngày thôi.Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm kia, vẫn là bộ dạng thờ ơ kia.Nhưng bây giờ mình mỉa mai cậu ta, thậm chí còn muốn sỉ nhục cậu ta thì lại rất thiếu tự tin. Ngay cả khi vừa rồi bị Trần Khiêm nhìn, mình lại cảm thấy hơi sợ hãi.Tại sao lại thế nhỉ?Quách Như không dám tin!“Chủ tịch, cậu Trần Khiêm đến rồi!”Bà cụ Dương đang muốn nghỉ ngơi.Thì nghe thấy A Sinh nói như vậy.Bà cụ Dương giật mình, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Bảo nó vào đi!”

Chương 1083: Tại sao lại thế nhỉ