Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1087: Nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm trầm tư hồi lâu, sau đó xoa đầu Tiểu Bối nói: “Anh sẽ từ từ nói cho em biết. Với cả, mai là sinh nhật em, nhắc trước cho em biết, anh họ sẽ chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ lớn nhé!”Trần Khiêm cười nói.“Hả? Quà gì vậy?”Tiểu Bối le lưỡi hỏi.“Đợi tới mai rồi biết!"Sau đó Trần Khiêm về phòng.Nhìn bóng dáng của anh họ, Tiểu Bối đột nhiên cảm thấy anh có hơi cô đơn.Đúng vậy, mặc dù anh ở trước mặt mình luôn đóng vai một người anh trai chu đáo.Nhưng Tiểu Bối tỉ mỉ cũng thấy được, thực ra trong lòng anh họ chẳng những không hề vui vẻ mà còn ngổn ngang tâm sự.Đặc biệt là, không biết anh với chị dâu đã xảy ra chuyện gì.Anh họ không nói, Tiểu Bối cũng không định tiếp tục truy hỏi.Nhưng thân là em gái, Tiểu Bối thầm nghĩ, phải làm chút việc gì đó cho anh.Cách dễ nhất để đưa người ta thoát khỏi ám ảnh chắc chắn chính là phân tán sự chú ý của anh họ rồi.Hình như ở Yên Kinh, anh họ không có nhiều bạn bè lắm.Lúc này, trong lòng Tiểu Bối đã có kế hoạch rồi. Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau.Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bối.Ban đầu định đặt nhà hàng trước.Nhưng sáng sớm lại nhận được thông báo từ gia tộc.Hôm nay, nhà họ Dương sẽ tổ chức tiệc mừng công cho dự án được đưa vào xây dựng, yêu cầu tất cả những quản lý, giám đốc cấp cao trong gia tộc phải đến.Kiểu tiệc mừng kí kết thành công dự án thế này, trừ mấy chục năm trước ra thì đã rất lâu rồi nhàDương chưa tổ chức lại.Cho nên lần này vô cùng long trọng.Còn long trọng hơn cả tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ.Lần này, vẫn mời tất cả những vị khách có thể mời được.Tiểu Bối không dám không đi.Đành phải đến sớm cùng với Quách Thái Phụng.Là một trong những người phụ trách dự án, Tiểu Bối với Dương Diệp được sắp xếp đứng ở cửa để tiếp đón khách.“Ôi, cậu Dương, chúc mừng nhé, trở thành người phụ trách dự án rồi!”“Cậu Dương tuổi còn trẻ đã xuất sắc vậy rồi. Giỏi lắm, hi vọng tương lai của nhà họ Dương đều đặt lên cậu rồi!”“Cậu Dương, không đúng, nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ, chúc mừng chúc mừng!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm trầm tư hồi lâu, sau đó xoa đầu Tiểu Bối nói: “Anh sẽ từ từ nói cho em biết. Với cả, mai là sinh nhật em, nhắc trước cho em biết, anh họ sẽ chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ lớn nhé!”Trần Khiêm cười nói.“Hả? Quà gì vậy?”Tiểu Bối le lưỡi hỏi.“Đợi tới mai rồi biết!"Sau đó Trần Khiêm về phòng.Nhìn bóng dáng của anh họ, Tiểu Bối đột nhiên cảm thấy anh có hơi cô đơn.Đúng vậy, mặc dù anh ở trước mặt mình luôn đóng vai một người anh trai chu đáo.Nhưng Tiểu Bối tỉ mỉ cũng thấy được, thực ra trong lòng anh họ chẳng những không hề vui vẻ mà còn ngổn ngang tâm sự.Đặc biệt là, không biết anh với chị dâu đã xảy ra chuyện gì.Anh họ không nói, Tiểu Bối cũng không định tiếp tục truy hỏi.Nhưng thân là em gái, Tiểu Bối thầm nghĩ, phải làm chút việc gì đó cho anh.Cách dễ nhất để đưa người ta thoát khỏi ám ảnh chắc chắn chính là phân tán sự chú ý của anh họ rồi.Hình như ở Yên Kinh, anh họ không có nhiều bạn bè lắm.Lúc này, trong lòng Tiểu Bối đã có kế hoạch rồi. Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau.Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bối.Ban đầu định đặt nhà hàng trước.Nhưng sáng sớm lại nhận được thông báo từ gia tộc.Hôm nay, nhà họ Dương sẽ tổ chức tiệc mừng công cho dự án được đưa vào xây dựng, yêu cầu tất cả những quản lý, giám đốc cấp cao trong gia tộc phải đến.Kiểu tiệc mừng kí kết thành công dự án thế này, trừ mấy chục năm trước ra thì đã rất lâu rồi nhàDương chưa tổ chức lại.Cho nên lần này vô cùng long trọng.Còn long trọng hơn cả tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ.Lần này, vẫn mời tất cả những vị khách có thể mời được.Tiểu Bối không dám không đi.Đành phải đến sớm cùng với Quách Thái Phụng.Là một trong những người phụ trách dự án, Tiểu Bối với Dương Diệp được sắp xếp đứng ở cửa để tiếp đón khách.“Ôi, cậu Dương, chúc mừng nhé, trở thành người phụ trách dự án rồi!”“Cậu Dương tuổi còn trẻ đã xuất sắc vậy rồi. Giỏi lắm, hi vọng tương lai của nhà họ Dương đều đặt lên cậu rồi!”“Cậu Dương, không đúng, nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ, chúc mừng chúc mừng!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm trầm tư hồi lâu, sau đó xoa đầu Tiểu Bối nói: “Anh sẽ từ từ nói cho em biết. Với cả, mai là sinh nhật em, nhắc trước cho em biết, anh họ sẽ chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ lớn nhé!”Trần Khiêm cười nói.“Hả? Quà gì vậy?”Tiểu Bối le lưỡi hỏi.“Đợi tới mai rồi biết!"Sau đó Trần Khiêm về phòng.Nhìn bóng dáng của anh họ, Tiểu Bối đột nhiên cảm thấy anh có hơi cô đơn.Đúng vậy, mặc dù anh ở trước mặt mình luôn đóng vai một người anh trai chu đáo.Nhưng Tiểu Bối tỉ mỉ cũng thấy được, thực ra trong lòng anh họ chẳng những không hề vui vẻ mà còn ngổn ngang tâm sự.Đặc biệt là, không biết anh với chị dâu đã xảy ra chuyện gì.Anh họ không nói, Tiểu Bối cũng không định tiếp tục truy hỏi.Nhưng thân là em gái, Tiểu Bối thầm nghĩ, phải làm chút việc gì đó cho anh.Cách dễ nhất để đưa người ta thoát khỏi ám ảnh chắc chắn chính là phân tán sự chú ý của anh họ rồi.Hình như ở Yên Kinh, anh họ không có nhiều bạn bè lắm.Lúc này, trong lòng Tiểu Bối đã có kế hoạch rồi. Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau.Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bối.Ban đầu định đặt nhà hàng trước.Nhưng sáng sớm lại nhận được thông báo từ gia tộc.Hôm nay, nhà họ Dương sẽ tổ chức tiệc mừng công cho dự án được đưa vào xây dựng, yêu cầu tất cả những quản lý, giám đốc cấp cao trong gia tộc phải đến.Kiểu tiệc mừng kí kết thành công dự án thế này, trừ mấy chục năm trước ra thì đã rất lâu rồi nhàDương chưa tổ chức lại.Cho nên lần này vô cùng long trọng.Còn long trọng hơn cả tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ.Lần này, vẫn mời tất cả những vị khách có thể mời được.Tiểu Bối không dám không đi.Đành phải đến sớm cùng với Quách Thái Phụng.Là một trong những người phụ trách dự án, Tiểu Bối với Dương Diệp được sắp xếp đứng ở cửa để tiếp đón khách.“Ôi, cậu Dương, chúc mừng nhé, trở thành người phụ trách dự án rồi!”“Cậu Dương tuổi còn trẻ đã xuất sắc vậy rồi. Giỏi lắm, hi vọng tương lai của nhà họ Dương đều đặt lên cậu rồi!”“Cậu Dương, không đúng, nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ, chúc mừng chúc mừng!”