Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1095: Đứa nào cũng không có giáo dục
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ôi chao, thật là ngại quá, làm mọi người giật mình đều đứng lên hết rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!”Quách Thái Phụng đỏ mặt, căng thẳng nói.Trần Khiêm vừa xoa tai mình, vừa gật đầu với nhóm tổng giám đốc Trương, lúc này bọn họ mới dám ngồi xuống.Tiểu Bối thì vội kéo tay áo mẹ mình, thì thầm mấy câu gì đó vào tai bà ta. “Con nói cái gì?” Quách Thái Phụng lại ngạc nhiên lần nữa.Quay lại nhìn Trần Khiêm thì thái độ đã thay đổi rồi.“Gì nhỉ, Tiểu... Tiểu Khiêm, cháu ngồi đi!”Quách Thái Phụng ngạc nhiên xong thì kéo ghế nhường lại cho Trần Khiêm.Lúc này Trần Khiêm mới ngồi xuống. Cùng lúc đó, ở sảnh trước.Ở đây, đã có người luân phiên đến mời trà bà cụ.Dương Diệp cũng theo sau bà cụ.Hôm nay, thấy có nhiều người nể mặt mình như vậy nên bà cụ thực sự rất vui.Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không có cảnh tượng này chứ!Đợi đến lúc kính trà xong, lúc này sắc mặt bà cụ mới sa sầm.“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi còn không thấy bóng dáng con nhóc Tiểu Bối đâu, chẳng phải mẹ nó đi gọi nó rồi à? Sao còn chưa quay lại nữa? A Sinh! A Sinh?”Bà cụ vô thức gọi. “Bà nội, quản gia không có ở đây!” Dương Diệp nói.“Hừ, vô giáo dục, đứa nào cũng không có giáo dục mài”Bà cụ nặng nề đặt tách trà xuống bàn.“Mẹ, con đã nói với mẹ từ trước rồi. Con bé Tiểu Bối đó, tuy rất may mắn nhưng lại không thể trọng dụng được. Con nói mẹ còn không tin, mà nói nhiều thì lại cảm thấy con ghen tị với công lao của nó, giờ mẹ nhìn xem thế nào?”“Đúng đấy ạ, vừa nấy ở cửa còn dẫn mấy đứa bạn của nó, nói không chừng là đi đâu chơi rồi, đâu có coi trọng việc lớn của gia tộc. Bà nội xem đi, hôm nay nhiều khách quý đến như vậy, cũng nhờ người ta không tính toán gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài, thế nào nhà họ Dương chúng ta cũng mang cái danh vô lễ với khách khứa, vậy chẳng phải hôm nay chúng ta bận rộn vô ích à?”Dương Diệp cũng nói.“Nhưng mà lần này Tiểu Bối giành được nhiều dự án như vậy, là nhân vật cốt cán của nhà họ Dương chúng ta, tùy hứng một chút cũng đâu có sao, biết đâu tương lai đều nhờ vào Tiểu Bối cải”Dương Nghiên thêm mắm dặm muối nói.“Hừi Ai nói nó là cốt cán? Ai nói tương lai sau này đều dựa vào Tiểu Bối? Tôi còn chưa chếtI!! Con bé này quả nhiên là không có chút giáo dục nào, cái nết của mẹ nó cũng không khác gì. Hừ, đợi cho xong bữa tiệc lần này, tôi sẽ không để nó làm giám đốc dự án nữa. Cứ đến công ty làm nhân viên bình thường thôi!”Bà cụ tức giận nói.Quách Như nhìn Dương Diệp, hai mẹ con cười với nhau...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ôi chao, thật là ngại quá, làm mọi người giật mình đều đứng lên hết rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!”Quách Thái Phụng đỏ mặt, căng thẳng nói.Trần Khiêm vừa xoa tai mình, vừa gật đầu với nhóm tổng giám đốc Trương, lúc này bọn họ mới dám ngồi xuống.Tiểu Bối thì vội kéo tay áo mẹ mình, thì thầm mấy câu gì đó vào tai bà ta. “Con nói cái gì?” Quách Thái Phụng lại ngạc nhiên lần nữa.Quay lại nhìn Trần Khiêm thì thái độ đã thay đổi rồi.“Gì nhỉ, Tiểu... Tiểu Khiêm, cháu ngồi đi!”Quách Thái Phụng ngạc nhiên xong thì kéo ghế nhường lại cho Trần Khiêm.Lúc này Trần Khiêm mới ngồi xuống. Cùng lúc đó, ở sảnh trước.Ở đây, đã có người luân phiên đến mời trà bà cụ.Dương Diệp cũng theo sau bà cụ.Hôm nay, thấy có nhiều người nể mặt mình như vậy nên bà cụ thực sự rất vui.Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không có cảnh tượng này chứ!Đợi đến lúc kính trà xong, lúc này sắc mặt bà cụ mới sa sầm.“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi còn không thấy bóng dáng con nhóc Tiểu Bối đâu, chẳng phải mẹ nó đi gọi nó rồi à? Sao còn chưa quay lại nữa? A Sinh! A Sinh?”Bà cụ vô thức gọi. “Bà nội, quản gia không có ở đây!” Dương Diệp nói.“Hừ, vô giáo dục, đứa nào cũng không có giáo dục mài”Bà cụ nặng nề đặt tách trà xuống bàn.“Mẹ, con đã nói với mẹ từ trước rồi. Con bé Tiểu Bối đó, tuy rất may mắn nhưng lại không thể trọng dụng được. Con nói mẹ còn không tin, mà nói nhiều thì lại cảm thấy con ghen tị với công lao của nó, giờ mẹ nhìn xem thế nào?”“Đúng đấy ạ, vừa nấy ở cửa còn dẫn mấy đứa bạn của nó, nói không chừng là đi đâu chơi rồi, đâu có coi trọng việc lớn của gia tộc. Bà nội xem đi, hôm nay nhiều khách quý đến như vậy, cũng nhờ người ta không tính toán gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài, thế nào nhà họ Dương chúng ta cũng mang cái danh vô lễ với khách khứa, vậy chẳng phải hôm nay chúng ta bận rộn vô ích à?”Dương Diệp cũng nói.“Nhưng mà lần này Tiểu Bối giành được nhiều dự án như vậy, là nhân vật cốt cán của nhà họ Dương chúng ta, tùy hứng một chút cũng đâu có sao, biết đâu tương lai đều nhờ vào Tiểu Bối cải”Dương Nghiên thêm mắm dặm muối nói.“Hừi Ai nói nó là cốt cán? Ai nói tương lai sau này đều dựa vào Tiểu Bối? Tôi còn chưa chếtI!! Con bé này quả nhiên là không có chút giáo dục nào, cái nết của mẹ nó cũng không khác gì. Hừ, đợi cho xong bữa tiệc lần này, tôi sẽ không để nó làm giám đốc dự án nữa. Cứ đến công ty làm nhân viên bình thường thôi!”Bà cụ tức giận nói.Quách Như nhìn Dương Diệp, hai mẹ con cười với nhau...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ôi chao, thật là ngại quá, làm mọi người giật mình đều đứng lên hết rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!”Quách Thái Phụng đỏ mặt, căng thẳng nói.Trần Khiêm vừa xoa tai mình, vừa gật đầu với nhóm tổng giám đốc Trương, lúc này bọn họ mới dám ngồi xuống.Tiểu Bối thì vội kéo tay áo mẹ mình, thì thầm mấy câu gì đó vào tai bà ta. “Con nói cái gì?” Quách Thái Phụng lại ngạc nhiên lần nữa.Quay lại nhìn Trần Khiêm thì thái độ đã thay đổi rồi.“Gì nhỉ, Tiểu... Tiểu Khiêm, cháu ngồi đi!”Quách Thái Phụng ngạc nhiên xong thì kéo ghế nhường lại cho Trần Khiêm.Lúc này Trần Khiêm mới ngồi xuống. Cùng lúc đó, ở sảnh trước.Ở đây, đã có người luân phiên đến mời trà bà cụ.Dương Diệp cũng theo sau bà cụ.Hôm nay, thấy có nhiều người nể mặt mình như vậy nên bà cụ thực sự rất vui.Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không có cảnh tượng này chứ!Đợi đến lúc kính trà xong, lúc này sắc mặt bà cụ mới sa sầm.“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi còn không thấy bóng dáng con nhóc Tiểu Bối đâu, chẳng phải mẹ nó đi gọi nó rồi à? Sao còn chưa quay lại nữa? A Sinh! A Sinh?”Bà cụ vô thức gọi. “Bà nội, quản gia không có ở đây!” Dương Diệp nói.“Hừ, vô giáo dục, đứa nào cũng không có giáo dục mài”Bà cụ nặng nề đặt tách trà xuống bàn.“Mẹ, con đã nói với mẹ từ trước rồi. Con bé Tiểu Bối đó, tuy rất may mắn nhưng lại không thể trọng dụng được. Con nói mẹ còn không tin, mà nói nhiều thì lại cảm thấy con ghen tị với công lao của nó, giờ mẹ nhìn xem thế nào?”“Đúng đấy ạ, vừa nấy ở cửa còn dẫn mấy đứa bạn của nó, nói không chừng là đi đâu chơi rồi, đâu có coi trọng việc lớn của gia tộc. Bà nội xem đi, hôm nay nhiều khách quý đến như vậy, cũng nhờ người ta không tính toán gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài, thế nào nhà họ Dương chúng ta cũng mang cái danh vô lễ với khách khứa, vậy chẳng phải hôm nay chúng ta bận rộn vô ích à?”Dương Diệp cũng nói.“Nhưng mà lần này Tiểu Bối giành được nhiều dự án như vậy, là nhân vật cốt cán của nhà họ Dương chúng ta, tùy hứng một chút cũng đâu có sao, biết đâu tương lai đều nhờ vào Tiểu Bối cải”Dương Nghiên thêm mắm dặm muối nói.“Hừi Ai nói nó là cốt cán? Ai nói tương lai sau này đều dựa vào Tiểu Bối? Tôi còn chưa chếtI!! Con bé này quả nhiên là không có chút giáo dục nào, cái nết của mẹ nó cũng không khác gì. Hừ, đợi cho xong bữa tiệc lần này, tôi sẽ không để nó làm giám đốc dự án nữa. Cứ đến công ty làm nhân viên bình thường thôi!”Bà cụ tức giận nói.Quách Như nhìn Dương Diệp, hai mẹ con cười với nhau...