Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1111: Tiểu Bối được cứu rồi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày trôi qua.Việc Dương Tiểu Bối mất tích cũng gây ra xôn xao không nhỏ ở Yên Kinh.Rất nhiều ông lớn của Tân Môn - Yên Kinh bị kinh động.Lần lượt cử thuộc hạ đi tìm. Đặc biệt là cậu Trần không có ở đây.Mặc dù có thế lực bị nghi ngờ nhưng sau khi điều tra thì hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào!Người cứ như bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới vậy.Quách Thái Phụng từng muốn liên lạc với nhà họ Trần ở Nam Dương.Nhưng cách để liên lạc đều ở trong tay Tiểu Bối rồi, những người khác hoàn toàn không có cách.Đã bảy ngày rồi.Chưa biết Tiểu Bối sống chết thế nào, Quách Thái Phụng đã vô cùng tiều tụy.Hôm nay, người nhà họ Dương tập trung lại, bàn bạc chuyện đi tìm Tiểu Bối.Có thể nói là một hội nghị tương đối nghiêm túc.Trừ Quách Thái Phụng đang khóc ra.Thì tất cả những người khác đều cúi đầu không nói gì.Dương Diệp với Quách Như âm thầm đưa mắt nhìn nhau rồi cười.Kế hoạch này đã được bố trí không chê vào đâu được, thêm cả sự giúp đỡ của nhà họ Long, cho dù có người nghỉ ngờ bọn họ thì có thể làm thế nào được chứ?Có thể điều tra sao? Hoàn toàn không tra ra được gì!Lúc này, người làm vội vã chạy đến.“Bà Năm! Chủ tịch với cậu Trần Khiêm về rồi!” Người làm phấn khích nói.“Cái gì? Tiểu Khiêm về rồi à?”Quách Thái Phụng đứng lên, đi ra bên ngoài.Tất cả những người còn lại cũng ra ngoài để đón.Dương Diệp nuốt nước bọt, cả người bắt đầu run rẩy.“Đừng sợ, con sợ cái gì chứ, về rồi thì có thể thế nào chứ?”Quách Như khẽ nhắc nhở.'Thế nên mới khiến cho Dương Diệp phấn chấn lên chút.Ở bên ngoài, Trần Khiêm đỡ bà ngoại xuống xe.Bà ngoại tuổi đã cao, lại đi với mình tám ngày, quả thực là rất mệt rồi.Lúc này thấy một nhóm người ra đón. Trần Khiêm đang chuẩn bị chào hỏi.“Tiểu Khiêm, cháu về rồi à, tốt quá rồi, Tiểu Bối được cứu rồi!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày trôi qua.Việc Dương Tiểu Bối mất tích cũng gây ra xôn xao không nhỏ ở Yên Kinh.Rất nhiều ông lớn của Tân Môn - Yên Kinh bị kinh động.Lần lượt cử thuộc hạ đi tìm. Đặc biệt là cậu Trần không có ở đây.Mặc dù có thế lực bị nghi ngờ nhưng sau khi điều tra thì hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào!Người cứ như bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới vậy.Quách Thái Phụng từng muốn liên lạc với nhà họ Trần ở Nam Dương.Nhưng cách để liên lạc đều ở trong tay Tiểu Bối rồi, những người khác hoàn toàn không có cách.Đã bảy ngày rồi.Chưa biết Tiểu Bối sống chết thế nào, Quách Thái Phụng đã vô cùng tiều tụy.Hôm nay, người nhà họ Dương tập trung lại, bàn bạc chuyện đi tìm Tiểu Bối.Có thể nói là một hội nghị tương đối nghiêm túc.Trừ Quách Thái Phụng đang khóc ra.Thì tất cả những người khác đều cúi đầu không nói gì.Dương Diệp với Quách Như âm thầm đưa mắt nhìn nhau rồi cười.Kế hoạch này đã được bố trí không chê vào đâu được, thêm cả sự giúp đỡ của nhà họ Long, cho dù có người nghỉ ngờ bọn họ thì có thể làm thế nào được chứ?Có thể điều tra sao? Hoàn toàn không tra ra được gì!Lúc này, người làm vội vã chạy đến.“Bà Năm! Chủ tịch với cậu Trần Khiêm về rồi!” Người làm phấn khích nói.“Cái gì? Tiểu Khiêm về rồi à?”Quách Thái Phụng đứng lên, đi ra bên ngoài.Tất cả những người còn lại cũng ra ngoài để đón.Dương Diệp nuốt nước bọt, cả người bắt đầu run rẩy.“Đừng sợ, con sợ cái gì chứ, về rồi thì có thể thế nào chứ?”Quách Như khẽ nhắc nhở.'Thế nên mới khiến cho Dương Diệp phấn chấn lên chút.Ở bên ngoài, Trần Khiêm đỡ bà ngoại xuống xe.Bà ngoại tuổi đã cao, lại đi với mình tám ngày, quả thực là rất mệt rồi.Lúc này thấy một nhóm người ra đón. Trần Khiêm đang chuẩn bị chào hỏi.“Tiểu Khiêm, cháu về rồi à, tốt quá rồi, Tiểu Bối được cứu rồi!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày trôi qua.Việc Dương Tiểu Bối mất tích cũng gây ra xôn xao không nhỏ ở Yên Kinh.Rất nhiều ông lớn của Tân Môn - Yên Kinh bị kinh động.Lần lượt cử thuộc hạ đi tìm. Đặc biệt là cậu Trần không có ở đây.Mặc dù có thế lực bị nghi ngờ nhưng sau khi điều tra thì hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào!Người cứ như bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới vậy.Quách Thái Phụng từng muốn liên lạc với nhà họ Trần ở Nam Dương.Nhưng cách để liên lạc đều ở trong tay Tiểu Bối rồi, những người khác hoàn toàn không có cách.Đã bảy ngày rồi.Chưa biết Tiểu Bối sống chết thế nào, Quách Thái Phụng đã vô cùng tiều tụy.Hôm nay, người nhà họ Dương tập trung lại, bàn bạc chuyện đi tìm Tiểu Bối.Có thể nói là một hội nghị tương đối nghiêm túc.Trừ Quách Thái Phụng đang khóc ra.Thì tất cả những người khác đều cúi đầu không nói gì.Dương Diệp với Quách Như âm thầm đưa mắt nhìn nhau rồi cười.Kế hoạch này đã được bố trí không chê vào đâu được, thêm cả sự giúp đỡ của nhà họ Long, cho dù có người nghỉ ngờ bọn họ thì có thể làm thế nào được chứ?Có thể điều tra sao? Hoàn toàn không tra ra được gì!Lúc này, người làm vội vã chạy đến.“Bà Năm! Chủ tịch với cậu Trần Khiêm về rồi!” Người làm phấn khích nói.“Cái gì? Tiểu Khiêm về rồi à?”Quách Thái Phụng đứng lên, đi ra bên ngoài.Tất cả những người còn lại cũng ra ngoài để đón.Dương Diệp nuốt nước bọt, cả người bắt đầu run rẩy.“Đừng sợ, con sợ cái gì chứ, về rồi thì có thể thế nào chứ?”Quách Như khẽ nhắc nhở.'Thế nên mới khiến cho Dương Diệp phấn chấn lên chút.Ở bên ngoài, Trần Khiêm đỡ bà ngoại xuống xe.Bà ngoại tuổi đã cao, lại đi với mình tám ngày, quả thực là rất mệt rồi.Lúc này thấy một nhóm người ra đón. Trần Khiêm đang chuẩn bị chào hỏi.“Tiểu Khiêm, cháu về rồi à, tốt quá rồi, Tiểu Bối được cứu rồi!”