Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1125: Đe dọa
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chào trưởng lão Mạc Trường Không, không biết ông muốn nghe tôi giải thích cái gì?”Trần Cận Đông cười đáp. “Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn anh chia nửa tài sản của nhà họ Trần cho nhà họ Long, chuyện này sẽ được gác lại. Về sau tôi không hỏi gì thêm!”Mạc Trường Không lãnh đạm cười.“Thật kiêu ngạo!"Nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau.Bàng hoàng trước lời nói của Mạc Trường Không.Gia sản của nhà họ Trần? Đừng nói là một nửa, chỉ cần một phần nghìn thôi cũng đáng giá bằng cả nhà họ Long.Mạc Trường Không, người này vốn không phải đến để đòi một câu giải thích, phải nói là đến ăn cướp mới đúng.Trần Khiêm cũng cau mày.“Ông chủ Trần, anh cứ suy nghĩ kĩ càng, nếu không thể làm hài lòng bạn tôi, đến lúc đó tôi sẽ bắt cả nhà họ Trần trả giá. Không phải anh nghỉ ngờ năng lực của tôi đó chứ?”Mạc Trường Không cười nói.Lí do vì sao ông ta không nói không rằng đã xông vào.Chính là để uy hiếp nhà họ Trần.Là để nhà họ Trần hiểu rằng, nếu ông ta muốn báo thù thì nhà họ Trần cũng không thể chống cự."Nhị trưởng lão, yêu cầu một nửa tài sản có phải quá đáng lắm không? Nhà họ Long kia là cái thá gì? Còn dám đòi một nửa tài sản?"Đúng lúc này, Mạc Khinh Oánh đứng dậy nói.Trên thực tế, nhà họ Mạc chia thành nhiều phe phái.Mà Mạc Trường Không chính là người đứng đầu một trong những phe phái đó.Người nhà họ Mạc ai mà không biết, Mạc Trường Không ở bên ngoài rất tham lam, còn phụ nữ thì không biết bao nhiêu mà kểCho nên, cả Mạc Khinh Vũ và Mạc Khinh Oánh đều rất ghét ông ta.Hơn nữa đến nay, kể cả Mạc Vệ Bình, người nhà họ Mạc không ai là không biết.Mạc Trường Không nào có phải đến báo thù cho nhà họ Long, ông ta chỉ là nhäm vào nhà họ Trần thôi.Chỉ là kiếm một cái cớ mà thôi. Cũng giống như bây giờ, không biết Mạc Trường Không đã bao nhiều lần dùng y bài này để cướp trắng tài sản của người khác.Nghe nói, Mạc Trường Không âm thầm ở bên ngoài xây dựng một nhà họ Mạc lớn mạnh, chính là nhờ cách này.Chỉ là ông ta chưa bao giờ chịu thừa nhận.“Khinh Oánh, ở đây làm gì có chỗ cho cô phát biểu. Còn bác Ba, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi chứ? Nếu bác nhất định muốn can dự thì nên cân nhắc kĩ càng, vì nhà họ Trần, có đáng không?”Mạc Trường Không có ý nhắc nhở Mạc Vệ Bình.Mạc Vệ Bình dù rất tức giận, nhưng cũng không nói gì.Nói về thực lực, Mạc Trường Không quả thực rất mạnh.“Ông chủ Trần, tôi cho anh nửa giờ để suy nghĩ. Sau nửa giờ, cho tôi câu trả lời!”Nói rồi, Mạc Trường Không dẫn người rời đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chào trưởng lão Mạc Trường Không, không biết ông muốn nghe tôi giải thích cái gì?”Trần Cận Đông cười đáp. “Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn anh chia nửa tài sản của nhà họ Trần cho nhà họ Long, chuyện này sẽ được gác lại. Về sau tôi không hỏi gì thêm!”Mạc Trường Không lãnh đạm cười.“Thật kiêu ngạo!"Nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau.Bàng hoàng trước lời nói của Mạc Trường Không.Gia sản của nhà họ Trần? Đừng nói là một nửa, chỉ cần một phần nghìn thôi cũng đáng giá bằng cả nhà họ Long.Mạc Trường Không, người này vốn không phải đến để đòi một câu giải thích, phải nói là đến ăn cướp mới đúng.Trần Khiêm cũng cau mày.“Ông chủ Trần, anh cứ suy nghĩ kĩ càng, nếu không thể làm hài lòng bạn tôi, đến lúc đó tôi sẽ bắt cả nhà họ Trần trả giá. Không phải anh nghỉ ngờ năng lực của tôi đó chứ?”Mạc Trường Không cười nói.Lí do vì sao ông ta không nói không rằng đã xông vào.Chính là để uy hiếp nhà họ Trần.Là để nhà họ Trần hiểu rằng, nếu ông ta muốn báo thù thì nhà họ Trần cũng không thể chống cự."Nhị trưởng lão, yêu cầu một nửa tài sản có phải quá đáng lắm không? Nhà họ Long kia là cái thá gì? Còn dám đòi một nửa tài sản?"Đúng lúc này, Mạc Khinh Oánh đứng dậy nói.Trên thực tế, nhà họ Mạc chia thành nhiều phe phái.Mà Mạc Trường Không chính là người đứng đầu một trong những phe phái đó.Người nhà họ Mạc ai mà không biết, Mạc Trường Không ở bên ngoài rất tham lam, còn phụ nữ thì không biết bao nhiêu mà kểCho nên, cả Mạc Khinh Vũ và Mạc Khinh Oánh đều rất ghét ông ta.Hơn nữa đến nay, kể cả Mạc Vệ Bình, người nhà họ Mạc không ai là không biết.Mạc Trường Không nào có phải đến báo thù cho nhà họ Long, ông ta chỉ là nhäm vào nhà họ Trần thôi.Chỉ là kiếm một cái cớ mà thôi. Cũng giống như bây giờ, không biết Mạc Trường Không đã bao nhiều lần dùng y bài này để cướp trắng tài sản của người khác.Nghe nói, Mạc Trường Không âm thầm ở bên ngoài xây dựng một nhà họ Mạc lớn mạnh, chính là nhờ cách này.Chỉ là ông ta chưa bao giờ chịu thừa nhận.“Khinh Oánh, ở đây làm gì có chỗ cho cô phát biểu. Còn bác Ba, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi chứ? Nếu bác nhất định muốn can dự thì nên cân nhắc kĩ càng, vì nhà họ Trần, có đáng không?”Mạc Trường Không có ý nhắc nhở Mạc Vệ Bình.Mạc Vệ Bình dù rất tức giận, nhưng cũng không nói gì.Nói về thực lực, Mạc Trường Không quả thực rất mạnh.“Ông chủ Trần, tôi cho anh nửa giờ để suy nghĩ. Sau nửa giờ, cho tôi câu trả lời!”Nói rồi, Mạc Trường Không dẫn người rời đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chào trưởng lão Mạc Trường Không, không biết ông muốn nghe tôi giải thích cái gì?”Trần Cận Đông cười đáp. “Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn anh chia nửa tài sản của nhà họ Trần cho nhà họ Long, chuyện này sẽ được gác lại. Về sau tôi không hỏi gì thêm!”Mạc Trường Không lãnh đạm cười.“Thật kiêu ngạo!"Nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau.Bàng hoàng trước lời nói của Mạc Trường Không.Gia sản của nhà họ Trần? Đừng nói là một nửa, chỉ cần một phần nghìn thôi cũng đáng giá bằng cả nhà họ Long.Mạc Trường Không, người này vốn không phải đến để đòi một câu giải thích, phải nói là đến ăn cướp mới đúng.Trần Khiêm cũng cau mày.“Ông chủ Trần, anh cứ suy nghĩ kĩ càng, nếu không thể làm hài lòng bạn tôi, đến lúc đó tôi sẽ bắt cả nhà họ Trần trả giá. Không phải anh nghỉ ngờ năng lực của tôi đó chứ?”Mạc Trường Không cười nói.Lí do vì sao ông ta không nói không rằng đã xông vào.Chính là để uy hiếp nhà họ Trần.Là để nhà họ Trần hiểu rằng, nếu ông ta muốn báo thù thì nhà họ Trần cũng không thể chống cự."Nhị trưởng lão, yêu cầu một nửa tài sản có phải quá đáng lắm không? Nhà họ Long kia là cái thá gì? Còn dám đòi một nửa tài sản?"Đúng lúc này, Mạc Khinh Oánh đứng dậy nói.Trên thực tế, nhà họ Mạc chia thành nhiều phe phái.Mà Mạc Trường Không chính là người đứng đầu một trong những phe phái đó.Người nhà họ Mạc ai mà không biết, Mạc Trường Không ở bên ngoài rất tham lam, còn phụ nữ thì không biết bao nhiêu mà kểCho nên, cả Mạc Khinh Vũ và Mạc Khinh Oánh đều rất ghét ông ta.Hơn nữa đến nay, kể cả Mạc Vệ Bình, người nhà họ Mạc không ai là không biết.Mạc Trường Không nào có phải đến báo thù cho nhà họ Long, ông ta chỉ là nhäm vào nhà họ Trần thôi.Chỉ là kiếm một cái cớ mà thôi. Cũng giống như bây giờ, không biết Mạc Trường Không đã bao nhiều lần dùng y bài này để cướp trắng tài sản của người khác.Nghe nói, Mạc Trường Không âm thầm ở bên ngoài xây dựng một nhà họ Mạc lớn mạnh, chính là nhờ cách này.Chỉ là ông ta chưa bao giờ chịu thừa nhận.“Khinh Oánh, ở đây làm gì có chỗ cho cô phát biểu. Còn bác Ba, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi chứ? Nếu bác nhất định muốn can dự thì nên cân nhắc kĩ càng, vì nhà họ Trần, có đáng không?”Mạc Trường Không có ý nhắc nhở Mạc Vệ Bình.Mạc Vệ Bình dù rất tức giận, nhưng cũng không nói gì.Nói về thực lực, Mạc Trường Không quả thực rất mạnh.“Ông chủ Trần, tôi cho anh nửa giờ để suy nghĩ. Sau nửa giờ, cho tôi câu trả lời!”Nói rồi, Mạc Trường Không dẫn người rời đi.