Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1135: Gặp gỡ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày sau.Tại một công trường xây dựng ở một quận nhỏ của Tây Nam.“Phát lương đây, ông, một trắm năm mươi tệ, cầm lấy!”“Cậu, chín mươi tệ!”Người quản đốc mập mạp đang phát lương cho. những nam nữ công nhân trạc năm mươi tuổi.Trong đó có một thanh niên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.Người khác đều được trả công một ngày một trăm năm mươi tệ.Chỉ có cậu thanh niên là nhận chín mươi tệ.Người quản đốc phun một ít nước bọt lên đầu ngón tay, xoèn xoẹt đếm tiền.“Đợi đã quản đốc, lúc nhận việc đã nói rõ, tôi không cần một trăm năm mươi tệ, tôi chỉ lấy một trăm tệ thôi!” Cậu thanh niên hỏi.“Mẹ nó, buổi trưa còn bao ăn một bữa, mười tệ đó là tiền cơm đói”“Nhưng bữa trưa chỉ có hai cái bánh quy mà ông trừ tôi những mười tệ?”“Con mẹ nó, trông cậu thật thà tôi mới nhận cậu vào làm. Chín mươi tệ đó, làm được thì làm, tôi không trả thử cậu có làm được gì không?”Đúng lúc này.“Ồ? Cậu này sao trông mặt quen quá?”Một nam một nữ khoác tay nhau, thêm một nhóm tùy tùng từ bên đường đi tới.“Quen mặt? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em có quen cả hạng công nhân này sao?”Người đàn ông đeo đầy vàng bạc, khinh khi nói.“Không, không, không, quen mặt thật đó. Hình như là bạn của ông bạn trai bị phá sản của em, trước đây rất ngầu, em tuyệt đối không nhận nhầm đâu!"“Thật không vậy?”Người đàn ông nói.Rất nhanh, cô gái nữa bước tới.“Trần Khiêm, đúng thật là cậu!”Người phụ nữ liền nhận ra chàng thanh niên. Và rồi mặt cô ta tràn ngập vẻ cười cợt.Không sai, chàng thanh niên này chính là Trần Khiêm.Bảy ngày trước được Dương Hạ thả đi, dưới sự tiếp ứng của Lý Chấn Quốc, vượt qua nhiều gian nan cuối cùng anh cũng đến được Tây Nam.Việc đầu tiên, Trần Khiêm về quê tìm bác Tần.Dù sao thì Trần Khiêm cũng đã biết nhà bác Tân ở đâu.Nhưng hàng xóm của bác Tần nói mấy ngày nay bác đi rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày sau.Tại một công trường xây dựng ở một quận nhỏ của Tây Nam.“Phát lương đây, ông, một trắm năm mươi tệ, cầm lấy!”“Cậu, chín mươi tệ!”Người quản đốc mập mạp đang phát lương cho. những nam nữ công nhân trạc năm mươi tuổi.Trong đó có một thanh niên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.Người khác đều được trả công một ngày một trăm năm mươi tệ.Chỉ có cậu thanh niên là nhận chín mươi tệ.Người quản đốc phun một ít nước bọt lên đầu ngón tay, xoèn xoẹt đếm tiền.“Đợi đã quản đốc, lúc nhận việc đã nói rõ, tôi không cần một trăm năm mươi tệ, tôi chỉ lấy một trăm tệ thôi!” Cậu thanh niên hỏi.“Mẹ nó, buổi trưa còn bao ăn một bữa, mười tệ đó là tiền cơm đói”“Nhưng bữa trưa chỉ có hai cái bánh quy mà ông trừ tôi những mười tệ?”“Con mẹ nó, trông cậu thật thà tôi mới nhận cậu vào làm. Chín mươi tệ đó, làm được thì làm, tôi không trả thử cậu có làm được gì không?”Đúng lúc này.“Ồ? Cậu này sao trông mặt quen quá?”Một nam một nữ khoác tay nhau, thêm một nhóm tùy tùng từ bên đường đi tới.“Quen mặt? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em có quen cả hạng công nhân này sao?”Người đàn ông đeo đầy vàng bạc, khinh khi nói.“Không, không, không, quen mặt thật đó. Hình như là bạn của ông bạn trai bị phá sản của em, trước đây rất ngầu, em tuyệt đối không nhận nhầm đâu!"“Thật không vậy?”Người đàn ông nói.Rất nhanh, cô gái nữa bước tới.“Trần Khiêm, đúng thật là cậu!”Người phụ nữ liền nhận ra chàng thanh niên. Và rồi mặt cô ta tràn ngập vẻ cười cợt.Không sai, chàng thanh niên này chính là Trần Khiêm.Bảy ngày trước được Dương Hạ thả đi, dưới sự tiếp ứng của Lý Chấn Quốc, vượt qua nhiều gian nan cuối cùng anh cũng đến được Tây Nam.Việc đầu tiên, Trần Khiêm về quê tìm bác Tần.Dù sao thì Trần Khiêm cũng đã biết nhà bác Tân ở đâu.Nhưng hàng xóm của bác Tần nói mấy ngày nay bác đi rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bảy ngày sau.Tại một công trường xây dựng ở một quận nhỏ của Tây Nam.“Phát lương đây, ông, một trắm năm mươi tệ, cầm lấy!”“Cậu, chín mươi tệ!”Người quản đốc mập mạp đang phát lương cho. những nam nữ công nhân trạc năm mươi tuổi.Trong đó có một thanh niên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.Người khác đều được trả công một ngày một trăm năm mươi tệ.Chỉ có cậu thanh niên là nhận chín mươi tệ.Người quản đốc phun một ít nước bọt lên đầu ngón tay, xoèn xoẹt đếm tiền.“Đợi đã quản đốc, lúc nhận việc đã nói rõ, tôi không cần một trăm năm mươi tệ, tôi chỉ lấy một trăm tệ thôi!” Cậu thanh niên hỏi.“Mẹ nó, buổi trưa còn bao ăn một bữa, mười tệ đó là tiền cơm đói”“Nhưng bữa trưa chỉ có hai cái bánh quy mà ông trừ tôi những mười tệ?”“Con mẹ nó, trông cậu thật thà tôi mới nhận cậu vào làm. Chín mươi tệ đó, làm được thì làm, tôi không trả thử cậu có làm được gì không?”Đúng lúc này.“Ồ? Cậu này sao trông mặt quen quá?”Một nam một nữ khoác tay nhau, thêm một nhóm tùy tùng từ bên đường đi tới.“Quen mặt? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em có quen cả hạng công nhân này sao?”Người đàn ông đeo đầy vàng bạc, khinh khi nói.“Không, không, không, quen mặt thật đó. Hình như là bạn của ông bạn trai bị phá sản của em, trước đây rất ngầu, em tuyệt đối không nhận nhầm đâu!"“Thật không vậy?”Người đàn ông nói.Rất nhanh, cô gái nữa bước tới.“Trần Khiêm, đúng thật là cậu!”Người phụ nữ liền nhận ra chàng thanh niên. Và rồi mặt cô ta tràn ngập vẻ cười cợt.Không sai, chàng thanh niên này chính là Trần Khiêm.Bảy ngày trước được Dương Hạ thả đi, dưới sự tiếp ứng của Lý Chấn Quốc, vượt qua nhiều gian nan cuối cùng anh cũng đến được Tây Nam.Việc đầu tiên, Trần Khiêm về quê tìm bác Tần.Dù sao thì Trần Khiêm cũng đã biết nhà bác Tân ở đâu.Nhưng hàng xóm của bác Tần nói mấy ngày nay bác đi rồi.