Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1141: Vẫn không có tin tức gì
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Bác Tần, cần phải học những gì?" Trần Khiêm hỏi."Ông sẽ lo, cháu phải học hết, học từ từ. Tiểu Khiêm, thể chất cháu vốn không yếu, bảy ngày này, ông chuyên tâm hái thảo dược để nấu thuốc cho cháu ngâm mình để tăng cường sức khỏe, còn phải châm cứu cho cháu nữa. Cháu yên tâm, ông sẽ dạy dỗ cháu thành cao thủ nhanh thôi!""Bảy ngày này ông chuyên tâm đi hái thảo dược cho cháu?"Trần Khiêm nghe như vậy thì cực kì cảm động.Nhớ tới lần đầu tiên gặp bác Tần, anh còn nghĩ bác Tân bên cạnh mình không biết có giúp ích được gì không.Hiện tại, ông đều thay mình tính toán hết.Không phải là ông nội ruột, nhưng Trần Khiêm cảm thấy so với ông nội ruột còn thân hơn.Không muốn phụ tấm lòng của bác Tân, Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.Từ đó, Trần Khiêm ở lại trong thôn, luôn đi theo bác Tần.Thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.Lúc này, tại một mật thất bên trong nhà họ Trần."Thế nào? Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Khiêm sao?"Nửa năm qua, dường như Trần Cận Đông đã già đi rất nhiều.Tóc cũng bạc thêm mấy phần.Dương Ngọc Bình dường như ngày nào cũng khóc."Ông chủ, lúc trước tôi hộ tống cậu Trần đi Tây Nam, bị một thế lực ở Tây Nam truy đuổi, tôi yểm trợ cho cậu chủ, cậu ấy nói muốn đi cái thôn nọ tìm một ông lão họ Tân, cô Tử Nguyệt có nói với tôi địa chỉ, nhưng khi tôi đến, nơi đó trống không, không một bóng người!"Nửa năm này Lý Chấn Quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Trần Khiêm.Nhưng đáng tiếc, suốt nửa năm, cậu Trần như bốc hơi khỏi nhân gian, không có lấy một chút tin tức."Đầu tại ông, nếu lúc trước ông cứng rắn hơn, Tiểu Khiêm đâu có cần phải rời khỏi gia tộc, đến bây giờ còn không biết sống chết thế nào!"Dương Ngọc Bình than khóc. Trần Hiểu cũng khóc lóc khuyên giải mẹ."Tiểu Khiêm không có giấy tờ tùy thân, tiền bạc cũng không có, còn bị tên khốn Mạc Trường Không truy bắt, con nói nó phải trốn đi đâu? Nói không chừng nó sớm đã rơi vào tay Mạc Trường Không!"Dương Ngọc Bình càng nói càng khóc tợn."Không đâu mẹ, nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay Mạc Trường Không, ông ta khằng định sẽ đến tìm chúng ta uy hiếp. Nửa năm này, ông ta luôn tìm cớ nhưng đều không tìm được đúng không? Nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay ông ta sẽ trở thành con bài tẩy của ông ta, ông ta chắc chắn biết chúng ta nhất định sẽ thỏa hiệp. Cho nên, nếu tìm được, ông ta đã sớm đến tìm chúng ta rồi!”Trần Hiểu nói. "Hiểu Hiểu nói đúng, bà đừng lo lắng, tôi tin tưởng con trai chúng ta, nó chắc chắn sẽ không việc gì đâu, Tử Nguyệt dìu bác gái về phòng nghỉ ngơi!"Trần Cận Đông nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Bác Tần, cần phải học những gì?" Trần Khiêm hỏi."Ông sẽ lo, cháu phải học hết, học từ từ. Tiểu Khiêm, thể chất cháu vốn không yếu, bảy ngày này, ông chuyên tâm hái thảo dược để nấu thuốc cho cháu ngâm mình để tăng cường sức khỏe, còn phải châm cứu cho cháu nữa. Cháu yên tâm, ông sẽ dạy dỗ cháu thành cao thủ nhanh thôi!""Bảy ngày này ông chuyên tâm đi hái thảo dược cho cháu?"Trần Khiêm nghe như vậy thì cực kì cảm động.Nhớ tới lần đầu tiên gặp bác Tần, anh còn nghĩ bác Tân bên cạnh mình không biết có giúp ích được gì không.Hiện tại, ông đều thay mình tính toán hết.Không phải là ông nội ruột, nhưng Trần Khiêm cảm thấy so với ông nội ruột còn thân hơn.Không muốn phụ tấm lòng của bác Tân, Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.Từ đó, Trần Khiêm ở lại trong thôn, luôn đi theo bác Tần.Thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.Lúc này, tại một mật thất bên trong nhà họ Trần."Thế nào? Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Khiêm sao?"Nửa năm qua, dường như Trần Cận Đông đã già đi rất nhiều.Tóc cũng bạc thêm mấy phần.Dương Ngọc Bình dường như ngày nào cũng khóc."Ông chủ, lúc trước tôi hộ tống cậu Trần đi Tây Nam, bị một thế lực ở Tây Nam truy đuổi, tôi yểm trợ cho cậu chủ, cậu ấy nói muốn đi cái thôn nọ tìm một ông lão họ Tân, cô Tử Nguyệt có nói với tôi địa chỉ, nhưng khi tôi đến, nơi đó trống không, không một bóng người!"Nửa năm này Lý Chấn Quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Trần Khiêm.Nhưng đáng tiếc, suốt nửa năm, cậu Trần như bốc hơi khỏi nhân gian, không có lấy một chút tin tức."Đầu tại ông, nếu lúc trước ông cứng rắn hơn, Tiểu Khiêm đâu có cần phải rời khỏi gia tộc, đến bây giờ còn không biết sống chết thế nào!"Dương Ngọc Bình than khóc. Trần Hiểu cũng khóc lóc khuyên giải mẹ."Tiểu Khiêm không có giấy tờ tùy thân, tiền bạc cũng không có, còn bị tên khốn Mạc Trường Không truy bắt, con nói nó phải trốn đi đâu? Nói không chừng nó sớm đã rơi vào tay Mạc Trường Không!"Dương Ngọc Bình càng nói càng khóc tợn."Không đâu mẹ, nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay Mạc Trường Không, ông ta khằng định sẽ đến tìm chúng ta uy hiếp. Nửa năm này, ông ta luôn tìm cớ nhưng đều không tìm được đúng không? Nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay ông ta sẽ trở thành con bài tẩy của ông ta, ông ta chắc chắn biết chúng ta nhất định sẽ thỏa hiệp. Cho nên, nếu tìm được, ông ta đã sớm đến tìm chúng ta rồi!”Trần Hiểu nói. "Hiểu Hiểu nói đúng, bà đừng lo lắng, tôi tin tưởng con trai chúng ta, nó chắc chắn sẽ không việc gì đâu, Tử Nguyệt dìu bác gái về phòng nghỉ ngơi!"Trần Cận Đông nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Bác Tần, cần phải học những gì?" Trần Khiêm hỏi."Ông sẽ lo, cháu phải học hết, học từ từ. Tiểu Khiêm, thể chất cháu vốn không yếu, bảy ngày này, ông chuyên tâm hái thảo dược để nấu thuốc cho cháu ngâm mình để tăng cường sức khỏe, còn phải châm cứu cho cháu nữa. Cháu yên tâm, ông sẽ dạy dỗ cháu thành cao thủ nhanh thôi!""Bảy ngày này ông chuyên tâm đi hái thảo dược cho cháu?"Trần Khiêm nghe như vậy thì cực kì cảm động.Nhớ tới lần đầu tiên gặp bác Tần, anh còn nghĩ bác Tân bên cạnh mình không biết có giúp ích được gì không.Hiện tại, ông đều thay mình tính toán hết.Không phải là ông nội ruột, nhưng Trần Khiêm cảm thấy so với ông nội ruột còn thân hơn.Không muốn phụ tấm lòng của bác Tân, Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.Từ đó, Trần Khiêm ở lại trong thôn, luôn đi theo bác Tần.Thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.Lúc này, tại một mật thất bên trong nhà họ Trần."Thế nào? Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Khiêm sao?"Nửa năm qua, dường như Trần Cận Đông đã già đi rất nhiều.Tóc cũng bạc thêm mấy phần.Dương Ngọc Bình dường như ngày nào cũng khóc."Ông chủ, lúc trước tôi hộ tống cậu Trần đi Tây Nam, bị một thế lực ở Tây Nam truy đuổi, tôi yểm trợ cho cậu chủ, cậu ấy nói muốn đi cái thôn nọ tìm một ông lão họ Tân, cô Tử Nguyệt có nói với tôi địa chỉ, nhưng khi tôi đến, nơi đó trống không, không một bóng người!"Nửa năm này Lý Chấn Quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Trần Khiêm.Nhưng đáng tiếc, suốt nửa năm, cậu Trần như bốc hơi khỏi nhân gian, không có lấy một chút tin tức."Đầu tại ông, nếu lúc trước ông cứng rắn hơn, Tiểu Khiêm đâu có cần phải rời khỏi gia tộc, đến bây giờ còn không biết sống chết thế nào!"Dương Ngọc Bình than khóc. Trần Hiểu cũng khóc lóc khuyên giải mẹ."Tiểu Khiêm không có giấy tờ tùy thân, tiền bạc cũng không có, còn bị tên khốn Mạc Trường Không truy bắt, con nói nó phải trốn đi đâu? Nói không chừng nó sớm đã rơi vào tay Mạc Trường Không!"Dương Ngọc Bình càng nói càng khóc tợn."Không đâu mẹ, nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay Mạc Trường Không, ông ta khằng định sẽ đến tìm chúng ta uy hiếp. Nửa năm này, ông ta luôn tìm cớ nhưng đều không tìm được đúng không? Nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay ông ta sẽ trở thành con bài tẩy của ông ta, ông ta chắc chắn biết chúng ta nhất định sẽ thỏa hiệp. Cho nên, nếu tìm được, ông ta đã sớm đến tìm chúng ta rồi!”Trần Hiểu nói. "Hiểu Hiểu nói đúng, bà đừng lo lắng, tôi tin tưởng con trai chúng ta, nó chắc chắn sẽ không việc gì đâu, Tử Nguyệt dìu bác gái về phòng nghỉ ngơi!"Trần Cận Đông nói.