Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1145: Hai nghìn tệ không hơn
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chỉ là quần áo thôi mà, tôi đền cho cô là được! Cô nói xem bao nhiêu, rồi lát nữa tôi sẽ tính tiền bồi thường vì cô đánh con trai tôi, cô cũng không đi quanh đây hỏi thăm xem, A Mai tôi tuy là góa phụ, nhưng không dễ chọc đâu nhé!"Người phụ nữ quát. "Được, bà xem đi, quần áo tôi mặc là Hermes, hơn nữa mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu, hơn chín mươi nghìn tệ!Người phụ nữ nói.Lý Mai nghe đến đây, vẻ hùng hổ lúc nãy có phần giảm đi."Bao... Bao nhiêu tiền? Chín mươi nghìn tệ?Quần áo gì đắt vậy?"Nông trại này mỗi năm thu nhập khoảng năm sáu mươi nghìn tệ, mà làm vãi chút thức ăn đã phải bồi thường chín mươi nghìn tệ?"Ha ha, đúng là đồ nhà quê, chưa nghe đến đồ Hermes sao?”Người phụ nữ đắc ý đáp.Lý Mai phút chốc nghẹn lời.Nhìn chiếc xe Land Rover G500 bên ngoài, xem ra những người này khó nhăn rồi.Không biết phải xử lý làm sao.Người qua đường cũng lộ ra sự thông cảm. Không biết làm sao, coi như là xui xẻo quá rồi.Lúc hai bên đang giằng co.Thanh niên đội mũ lưỡi trai ban nấy không biết đi vào từ lúc nào.Đứng cạnh người phụ nữ kia, trên người cô ta mặc một bộ váy body dài.Người thanh niên, năm vạt váy chỗ đùi cô ta lên sờ thử chất liệu váy."Ap" Người phụ nữ kia giật mình hét toáng lên!" "Anh... Anh làm gì đó?"Mà anh Bưu cũng nổi giận, lắc lắc cổ phát ra tiếng răng rắc, rõ ràng là muốn động thủ."Đồ giả!"Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lắc đầu nói: "Cô bị lừa rồi!"Cùng lúc, người thanh niên liệng chiếc mũ lưỡi trai qua một bên, thuận tay vứt tàn thuốc ra bên ngoài.Lúc tháo mũ ra, mọi người trong quán cơm mới nhìn rõ, người thanh niên này thân hình có hơi gầy, nhưng mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, khuôn mặt trông lại thanh tú.Người phụ nữ kia điên tiết."Anh bị mù thì có, đây là đồ thật, anh dám nói đồ giả, chẳng qua không chịu đền mà thôi. Không dạy cho anh một bài học thì anh không biết bản lĩnh của bà đây rồi!"Người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho anh Bưu.Toán người của anh Bưu kia xông tới làm thành một vòng vây."Được rồi được rồi, biết là các người lợi hại, nhưng mà cái này thật sự là đồ giả, tôi không có nói dối!"Nói xong người thanh niên túm lấy váy người phụ nữ xé toạc."A"Người phụ nữ lại hét toáng lên."Không tin cô xem, đồ Hermes thật nguyên vật liệu đều rất chất lượng, mà vải này toàn sợi bông, là đồ nhái thôi? Hai nghìn tệ không hơn!"Người thanh niên nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chỉ là quần áo thôi mà, tôi đền cho cô là được! Cô nói xem bao nhiêu, rồi lát nữa tôi sẽ tính tiền bồi thường vì cô đánh con trai tôi, cô cũng không đi quanh đây hỏi thăm xem, A Mai tôi tuy là góa phụ, nhưng không dễ chọc đâu nhé!"Người phụ nữ quát. "Được, bà xem đi, quần áo tôi mặc là Hermes, hơn nữa mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu, hơn chín mươi nghìn tệ!Người phụ nữ nói.Lý Mai nghe đến đây, vẻ hùng hổ lúc nãy có phần giảm đi."Bao... Bao nhiêu tiền? Chín mươi nghìn tệ?Quần áo gì đắt vậy?"Nông trại này mỗi năm thu nhập khoảng năm sáu mươi nghìn tệ, mà làm vãi chút thức ăn đã phải bồi thường chín mươi nghìn tệ?"Ha ha, đúng là đồ nhà quê, chưa nghe đến đồ Hermes sao?”Người phụ nữ đắc ý đáp.Lý Mai phút chốc nghẹn lời.Nhìn chiếc xe Land Rover G500 bên ngoài, xem ra những người này khó nhăn rồi.Không biết phải xử lý làm sao.Người qua đường cũng lộ ra sự thông cảm. Không biết làm sao, coi như là xui xẻo quá rồi.Lúc hai bên đang giằng co.Thanh niên đội mũ lưỡi trai ban nấy không biết đi vào từ lúc nào.Đứng cạnh người phụ nữ kia, trên người cô ta mặc một bộ váy body dài.Người thanh niên, năm vạt váy chỗ đùi cô ta lên sờ thử chất liệu váy."Ap" Người phụ nữ kia giật mình hét toáng lên!" "Anh... Anh làm gì đó?"Mà anh Bưu cũng nổi giận, lắc lắc cổ phát ra tiếng răng rắc, rõ ràng là muốn động thủ."Đồ giả!"Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lắc đầu nói: "Cô bị lừa rồi!"Cùng lúc, người thanh niên liệng chiếc mũ lưỡi trai qua một bên, thuận tay vứt tàn thuốc ra bên ngoài.Lúc tháo mũ ra, mọi người trong quán cơm mới nhìn rõ, người thanh niên này thân hình có hơi gầy, nhưng mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, khuôn mặt trông lại thanh tú.Người phụ nữ kia điên tiết."Anh bị mù thì có, đây là đồ thật, anh dám nói đồ giả, chẳng qua không chịu đền mà thôi. Không dạy cho anh một bài học thì anh không biết bản lĩnh của bà đây rồi!"Người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho anh Bưu.Toán người của anh Bưu kia xông tới làm thành một vòng vây."Được rồi được rồi, biết là các người lợi hại, nhưng mà cái này thật sự là đồ giả, tôi không có nói dối!"Nói xong người thanh niên túm lấy váy người phụ nữ xé toạc."A"Người phụ nữ lại hét toáng lên."Không tin cô xem, đồ Hermes thật nguyên vật liệu đều rất chất lượng, mà vải này toàn sợi bông, là đồ nhái thôi? Hai nghìn tệ không hơn!"Người thanh niên nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chỉ là quần áo thôi mà, tôi đền cho cô là được! Cô nói xem bao nhiêu, rồi lát nữa tôi sẽ tính tiền bồi thường vì cô đánh con trai tôi, cô cũng không đi quanh đây hỏi thăm xem, A Mai tôi tuy là góa phụ, nhưng không dễ chọc đâu nhé!"Người phụ nữ quát. "Được, bà xem đi, quần áo tôi mặc là Hermes, hơn nữa mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu, hơn chín mươi nghìn tệ!Người phụ nữ nói.Lý Mai nghe đến đây, vẻ hùng hổ lúc nãy có phần giảm đi."Bao... Bao nhiêu tiền? Chín mươi nghìn tệ?Quần áo gì đắt vậy?"Nông trại này mỗi năm thu nhập khoảng năm sáu mươi nghìn tệ, mà làm vãi chút thức ăn đã phải bồi thường chín mươi nghìn tệ?"Ha ha, đúng là đồ nhà quê, chưa nghe đến đồ Hermes sao?”Người phụ nữ đắc ý đáp.Lý Mai phút chốc nghẹn lời.Nhìn chiếc xe Land Rover G500 bên ngoài, xem ra những người này khó nhăn rồi.Không biết phải xử lý làm sao.Người qua đường cũng lộ ra sự thông cảm. Không biết làm sao, coi như là xui xẻo quá rồi.Lúc hai bên đang giằng co.Thanh niên đội mũ lưỡi trai ban nấy không biết đi vào từ lúc nào.Đứng cạnh người phụ nữ kia, trên người cô ta mặc một bộ váy body dài.Người thanh niên, năm vạt váy chỗ đùi cô ta lên sờ thử chất liệu váy."Ap" Người phụ nữ kia giật mình hét toáng lên!" "Anh... Anh làm gì đó?"Mà anh Bưu cũng nổi giận, lắc lắc cổ phát ra tiếng răng rắc, rõ ràng là muốn động thủ."Đồ giả!"Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lắc đầu nói: "Cô bị lừa rồi!"Cùng lúc, người thanh niên liệng chiếc mũ lưỡi trai qua một bên, thuận tay vứt tàn thuốc ra bên ngoài.Lúc tháo mũ ra, mọi người trong quán cơm mới nhìn rõ, người thanh niên này thân hình có hơi gầy, nhưng mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, khuôn mặt trông lại thanh tú.Người phụ nữ kia điên tiết."Anh bị mù thì có, đây là đồ thật, anh dám nói đồ giả, chẳng qua không chịu đền mà thôi. Không dạy cho anh một bài học thì anh không biết bản lĩnh của bà đây rồi!"Người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho anh Bưu.Toán người của anh Bưu kia xông tới làm thành một vòng vây."Được rồi được rồi, biết là các người lợi hại, nhưng mà cái này thật sự là đồ giả, tôi không có nói dối!"Nói xong người thanh niên túm lấy váy người phụ nữ xé toạc."A"Người phụ nữ lại hét toáng lên."Không tin cô xem, đồ Hermes thật nguyên vật liệu đều rất chất lượng, mà vải này toàn sợi bông, là đồ nhái thôi? Hai nghìn tệ không hơn!"Người thanh niên nói.