Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1177: Vậy thì quá tốt rồi!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sở dĩ duy trì khoảng cách là vì, trong xương Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một cô công chúa kiêu ngạo, tất nhiên sẽ thích đi chung với tầng lớp cấp cao trong xã hội như Thẩm Quân Văn, Phương Kiển Nám và Phương Di.Chuyện này cũng không có gì đáng trách.Trần Khiêm cũng không để tâm ánh mắt có chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, lúc này ánh mắt anh đang tập trung nhìn tình hình xung quanh.“Kiển Nám chị mau nhìn xem, em rất thích kẹo đường mà mấy em bé đó cầm, không biết cái này bán ở đâu thế nhỉ?”Vì mọi người ngồi gần cửa sổ, nên Phương Di nhìn thấy mấy em bé đi ngang qua mình, rồi chỉ vào nói.“Cậu vẫn thích mấy thứ này à, tôi biết chỗ nào bán nó đó, chỗ đó cách nơi này năm trăm mét về phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.“Vậy thì quá tốt rồi!”Phương Di hưng phấn đứng dậy.Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trần Khiêm.“A Tam, cậu đi cùng tôi đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi không làm gì mà.”Phương Di cười nói.“Anh ta không cần đi theo đâu, hai người chúng †a tự đi qua đó là được.”Hồ Tuệ Mẫn nói.Giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ.Lúc này Trần Khiêm cũng liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn. “Đi thôi!”Phương Di kéo cánh tay Trần Khiêm đi.“A Tam, cậu đi cùng Phương Di đi! Đúng lúc có cậu đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm hơn!”Phương Kiển Nám cũng lập tức cười nói. Lúc này Trần Khiêm mới bất đắc dĩ gật đầu.Thế là anh rời đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.Anh vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong sẽ quay lại, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng nhìn thấy nhiều món đồ chơi hay như vậy, nên cái gì cũng muốn mua, cũng muốn xem hết.Ba người càng đi dạo càng kéo dài thời gian.“Aaal"Trần Khiêm võ vai Phương Di, tỏ ý mình nên quay về rồi.“Không cần gấp gáp thế đâu, để tôi xem tý đãi” Phương Di cười nói.“Nếu cậu A Tam này muốn quay về thì để anh ta về trước đi!”Hồ Tuệ Mẫn nói.“Không được, quay về đó rất nhàm chán”Phương Di lắc đầu.“Hửm?”Đúng lúc này, khi Trần Khiêm chuẩn bị khuyên nhủ Phương Di quay về lần nữa, đột nhiên tai anh khế động.Sau đó mắt anh ngưng lại, nhìn xung quanh.
Sở dĩ duy trì khoảng cách là vì, trong xương Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một cô công chúa kiêu ngạo, tất nhiên sẽ thích đi chung với tầng lớp cấp cao trong xã hội như Thẩm Quân Văn, Phương Kiển Nám và Phương Di.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Trần Khiêm cũng không để tâm ánh mắt có chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, lúc này ánh mắt anh đang tập trung nhìn tình hình xung quanh.
“Kiển Nám chị mau nhìn xem, em rất thích kẹo đường mà mấy em bé đó cầm, không biết cái này bán ở đâu thế nhỉ?”
Vì mọi người ngồi gần cửa sổ, nên Phương Di nhìn thấy mấy em bé đi ngang qua mình, rồi chỉ vào nói.
“Cậu vẫn thích mấy thứ này à, tôi biết chỗ nào bán nó đó, chỗ đó cách nơi này năm trăm mét về phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”
Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Phương Di hưng phấn đứng dậy.
Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trần Khiêm.
“A Tam, cậu đi cùng tôi đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi không làm gì mà.”
Phương Di cười nói.
“Anh ta không cần đi theo đâu, hai người chúng †a tự đi qua đó là được.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ.
Lúc này Trần Khiêm cũng liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn. “Đi thôi!”
Phương Di kéo cánh tay Trần Khiêm đi.
“A Tam, cậu đi cùng Phương Di đi! Đúng lúc có cậu đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm hơn!”
Phương Kiển Nám cũng lập tức cười nói. Lúc này Trần Khiêm mới bất đắc dĩ gật đầu.
Thế là anh rời đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.
Anh vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong sẽ quay lại, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng nhìn thấy nhiều món đồ chơi hay như vậy, nên cái gì cũng muốn mua, cũng muốn xem hết.
Ba người càng đi dạo càng kéo dài thời gian.
“Aaal"
Trần Khiêm võ vai Phương Di, tỏ ý mình nên quay về rồi.
“Không cần gấp gáp thế đâu, để tôi xem tý đãi” Phương Di cười nói.
“Nếu cậu A Tam này muốn quay về thì để anh ta về trước đi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Không được, quay về đó rất nhàm chán”
Phương Di lắc đầu.
“Hửm?”
Đúng lúc này, khi Trần Khiêm chuẩn bị khuyên nhủ Phương Di quay về lần nữa, đột nhiên tai anh khế động.
Sau đó mắt anh ngưng lại, nhìn xung quanh.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sở dĩ duy trì khoảng cách là vì, trong xương Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một cô công chúa kiêu ngạo, tất nhiên sẽ thích đi chung với tầng lớp cấp cao trong xã hội như Thẩm Quân Văn, Phương Kiển Nám và Phương Di.Chuyện này cũng không có gì đáng trách.Trần Khiêm cũng không để tâm ánh mắt có chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, lúc này ánh mắt anh đang tập trung nhìn tình hình xung quanh.“Kiển Nám chị mau nhìn xem, em rất thích kẹo đường mà mấy em bé đó cầm, không biết cái này bán ở đâu thế nhỉ?”Vì mọi người ngồi gần cửa sổ, nên Phương Di nhìn thấy mấy em bé đi ngang qua mình, rồi chỉ vào nói.“Cậu vẫn thích mấy thứ này à, tôi biết chỗ nào bán nó đó, chỗ đó cách nơi này năm trăm mét về phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.“Vậy thì quá tốt rồi!”Phương Di hưng phấn đứng dậy.Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trần Khiêm.“A Tam, cậu đi cùng tôi đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi không làm gì mà.”Phương Di cười nói.“Anh ta không cần đi theo đâu, hai người chúng †a tự đi qua đó là được.”Hồ Tuệ Mẫn nói.Giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ.Lúc này Trần Khiêm cũng liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn. “Đi thôi!”Phương Di kéo cánh tay Trần Khiêm đi.“A Tam, cậu đi cùng Phương Di đi! Đúng lúc có cậu đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm hơn!”Phương Kiển Nám cũng lập tức cười nói. Lúc này Trần Khiêm mới bất đắc dĩ gật đầu.Thế là anh rời đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.Anh vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong sẽ quay lại, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng nhìn thấy nhiều món đồ chơi hay như vậy, nên cái gì cũng muốn mua, cũng muốn xem hết.Ba người càng đi dạo càng kéo dài thời gian.“Aaal"Trần Khiêm võ vai Phương Di, tỏ ý mình nên quay về rồi.“Không cần gấp gáp thế đâu, để tôi xem tý đãi” Phương Di cười nói.“Nếu cậu A Tam này muốn quay về thì để anh ta về trước đi!”Hồ Tuệ Mẫn nói.“Không được, quay về đó rất nhàm chán”Phương Di lắc đầu.“Hửm?”Đúng lúc này, khi Trần Khiêm chuẩn bị khuyên nhủ Phương Di quay về lần nữa, đột nhiên tai anh khế động.Sau đó mắt anh ngưng lại, nhìn xung quanh.