Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1213: Hai người vào hang với tôi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một tiếng sau.Trần Khiêm bước ra khỏi hang sâu, thoáng chốc đã thay quần áo như người bình thường.Chiếc áo khoác này là áo khoác được chế tạo chuyên dùng để vào hang muỗi độc.Nhớ lại cảnh tượng thảm thiết khi Mạc Kiếm chết. Trong lòng Trần Khiêm có một sự sảng khoái khi đã trả được thù, kể từ nay, cho dù người của Mạc TrườngKhông có đuổi đến đây.Thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể †ìm được tung tích của Mạc Kiếm.Đúng như Trần Khiêm nghĩ, Mạc Trường Không đang tiếp tục điên cuồng tìm kiếm tung tích Mạc Kiếm.Như vậy, cho dù là nhà họ Trần hay là bản thân anh cũng đều có một cơ hội tạm nghỉ.Còn về Hoa Hạ, chỉ e tạm thời Trần Khiêm không thể quay về đây được.Anh phải tìm cho mình một nơi nghỉ chân mới được. harry potter fanficLưng vác hai chiếc balo, Trần Khiêm khiến người khác cảm thấy anh là một cậu sinh viên mới vừa tốt nghiệp.Gương mặt cũng trở lại nét bình tĩnh thong dong của trước kia.“Vù vù vù”Bỗng nhiên lúc này.Trong khu vực hoang vu này, bỗng có âm thanh dữ dội của động cơ xe mô tô vang lên.Sau đó, Trần Khiêm nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang cố đuổi theo hai người đã kiệt sức.Một nam một nữ.Đang chạy về phía mình.Mà Trần Khiêm cũng nhận ra bọn họ không phải ai khác, chính là chàng trai mập mạp bán bánh quy và cô gái xinh đẹp mặc áo da quần da màu đen trên xe buýt.“Là bọn họ?”Trần Khiêm đội mũ, kéo vành nón thấp xuống.“Cứu tôi với, cứu tôi với! Có người muốn giết chúng tôi!”Chàng trai mập mạp thét lên.Mà có vẻ như bây giờ cô gái áo đen kia đang bị thương rất nghiêm trọng, đùi chảy máu tươi.Thậm chí cái rương màu trắng của cô ta đã biến thành màu đen.“Anh trai, cứu chúng tôi đi! Bọn họ... Bọn họ có súng!”Chàng trai mập mạp khóc lóc nói. Giờ phút này, sắc mặt của cô gái đang tái nhợt. Mắt thấy chiếc việt dã kia đã sắp đuổi kịp.Hơn nữa, ban nãy cô gái này đã giết một lần bốn tên cướp.Trông có vẻ như không phải là hạng người gian ác.Nhưng những người đang lái xe về phía này đang thò đầu ra, ai cũng để đầu trọc, xăm rồng vẽ phượng.“Hai người vào hang với tôi!”Trần Khiêm nói.
Một tiếng sau.
Trần Khiêm bước ra khỏi hang sâu, thoáng chốc đã thay quần áo như người bình thường.
Chiếc áo khoác này là áo khoác được chế tạo chuyên dùng để vào hang muỗi độc.
Nhớ lại cảnh tượng thảm thiết khi Mạc Kiếm chết. Trong lòng Trần Khiêm có một sự sảng khoái khi đã trả được thù, kể từ nay, cho dù người của Mạc Trường
Không có đuổi đến đây.
Thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể †ìm được tung tích của Mạc Kiếm.
Đúng như Trần Khiêm nghĩ, Mạc Trường Không đang tiếp tục điên cuồng tìm kiếm tung tích Mạc Kiếm.
Như vậy, cho dù là nhà họ Trần hay là bản thân anh cũng đều có một cơ hội tạm nghỉ.
Còn về Hoa Hạ, chỉ e tạm thời Trần Khiêm không thể quay về đây được.
Anh phải tìm cho mình một nơi nghỉ chân mới được. harry potter fanfic
Lưng vác hai chiếc balo, Trần Khiêm khiến người khác cảm thấy anh là một cậu sinh viên mới vừa tốt nghiệp.
Gương mặt cũng trở lại nét bình tĩnh thong dong của trước kia.
“Vù vù vù”
Bỗng nhiên lúc này.
Trong khu vực hoang vu này, bỗng có âm thanh dữ dội của động cơ xe mô tô vang lên.
Sau đó, Trần Khiêm nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang cố đuổi theo hai người đã kiệt sức.
Một nam một nữ.
Đang chạy về phía mình.
Mà Trần Khiêm cũng nhận ra bọn họ không phải ai khác, chính là chàng trai mập mạp bán bánh quy và cô gái xinh đẹp mặc áo da quần da màu đen trên xe buýt.
“Là bọn họ?”
Trần Khiêm đội mũ, kéo vành nón thấp xuống.
“Cứu tôi với, cứu tôi với! Có người muốn giết chúng tôi!”
Chàng trai mập mạp thét lên.
Mà có vẻ như bây giờ cô gái áo đen kia đang bị thương rất nghiêm trọng, đùi chảy máu tươi.
Thậm chí cái rương màu trắng của cô ta đã biến thành màu đen.
“Anh trai, cứu chúng tôi đi! Bọn họ... Bọn họ có súng!”
Chàng trai mập mạp khóc lóc nói. Giờ phút này, sắc mặt của cô gái đang tái nhợt. Mắt thấy chiếc việt dã kia đã sắp đuổi kịp.
Hơn nữa, ban nãy cô gái này đã giết một lần bốn tên cướp.
Trông có vẻ như không phải là hạng người gian ác.
Nhưng những người đang lái xe về phía này đang thò đầu ra, ai cũng để đầu trọc, xăm rồng vẽ phượng.
“Hai người vào hang với tôi!”
Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một tiếng sau.Trần Khiêm bước ra khỏi hang sâu, thoáng chốc đã thay quần áo như người bình thường.Chiếc áo khoác này là áo khoác được chế tạo chuyên dùng để vào hang muỗi độc.Nhớ lại cảnh tượng thảm thiết khi Mạc Kiếm chết. Trong lòng Trần Khiêm có một sự sảng khoái khi đã trả được thù, kể từ nay, cho dù người của Mạc TrườngKhông có đuổi đến đây.Thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể †ìm được tung tích của Mạc Kiếm.Đúng như Trần Khiêm nghĩ, Mạc Trường Không đang tiếp tục điên cuồng tìm kiếm tung tích Mạc Kiếm.Như vậy, cho dù là nhà họ Trần hay là bản thân anh cũng đều có một cơ hội tạm nghỉ.Còn về Hoa Hạ, chỉ e tạm thời Trần Khiêm không thể quay về đây được.Anh phải tìm cho mình một nơi nghỉ chân mới được. harry potter fanficLưng vác hai chiếc balo, Trần Khiêm khiến người khác cảm thấy anh là một cậu sinh viên mới vừa tốt nghiệp.Gương mặt cũng trở lại nét bình tĩnh thong dong của trước kia.“Vù vù vù”Bỗng nhiên lúc này.Trong khu vực hoang vu này, bỗng có âm thanh dữ dội của động cơ xe mô tô vang lên.Sau đó, Trần Khiêm nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang cố đuổi theo hai người đã kiệt sức.Một nam một nữ.Đang chạy về phía mình.Mà Trần Khiêm cũng nhận ra bọn họ không phải ai khác, chính là chàng trai mập mạp bán bánh quy và cô gái xinh đẹp mặc áo da quần da màu đen trên xe buýt.“Là bọn họ?”Trần Khiêm đội mũ, kéo vành nón thấp xuống.“Cứu tôi với, cứu tôi với! Có người muốn giết chúng tôi!”Chàng trai mập mạp thét lên.Mà có vẻ như bây giờ cô gái áo đen kia đang bị thương rất nghiêm trọng, đùi chảy máu tươi.Thậm chí cái rương màu trắng của cô ta đã biến thành màu đen.“Anh trai, cứu chúng tôi đi! Bọn họ... Bọn họ có súng!”Chàng trai mập mạp khóc lóc nói. Giờ phút này, sắc mặt của cô gái đang tái nhợt. Mắt thấy chiếc việt dã kia đã sắp đuổi kịp.Hơn nữa, ban nãy cô gái này đã giết một lần bốn tên cướp.Trông có vẻ như không phải là hạng người gian ác.Nhưng những người đang lái xe về phía này đang thò đầu ra, ai cũng để đầu trọc, xăm rồng vẽ phượng.“Hai người vào hang với tôi!”Trần Khiêm nói.