Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1216: Chẳng lẽ ban nãy hai người đã
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lãnh Như Sương xấu hổ tát Trần Khiêm một cái.Từ nhỏ đến lớn, vì môi trường sống nên cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với những vấn đề nam nữ.Không thể nói là nhạy cảm, nên nói là cực kỳ chán ghét.Những việc làm giữa nam và nữ làm cô ta cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến tận cùng.Mà vừa nhìn thấy đàn ông là Lãnh Như Sương lại thấy kinh tởm.Cho nên ban nãy cô ta mới nói những câu như mọi người cùng chết.Mà Trân Khiêm không ngờ Lãnh Như Sương lại phản ứng dữ dội như vậy.“Tôi đang cứu cô đó cô gái, vết thương của cô không khỏi thì lúc chúng ta chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Một khi đã bị bọn họ bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi phải nói đâu đúng không?”Trần Khiêm nói.“Anh...”Lãnh Như Sương ngơ ngẩn.Hai tay siết chặt.Hiển nhiên bây giờ cô ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.“Được, nhưng anh phải nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ giết anh!”Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.“Làm như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”“Vậy anh xoay ra chỗ khác trước đi! Nhắm mặt lại!” Lãnh Như Sương lại nói.Trần Khiêm lắc đầu, xoay lưng lại.'Thoáng chốc sau lưng cũng có tiếng sột soạt cởi quần áo.Mặc dù Trần Khiêm đã xoay lưng.Nhưng cô gái này, mặc dù lạnh lùng nhưng đúng là bề ngoài rất xinh đẹp.Nếu không hề có chút phản ứng nào thì chắc chắn Trần Khiêm không phải người bình thường.Nhưng ngoài chuyện này ra thì Trần Khiêm không có suy nghĩ nào khác.“Xong rồi!”Sau đó, Lãnh Như Sương khẽ nói.“Cô đừng lộn xôn, tôi biết chỗ, cô đừng ấn đầu tôi...”Năm phút sau. “Anh trai, có nước rồi đây!"“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt của cô gái xinh đẹp ác độc này lại đỏ như vậy?”Chàng trai mập mạp hỏi.Mà vừa nhìn thì thấy quần áo của cô gái xinh đẹp ác. độc rối tung.Chàng trai mập mạp càng ngạc nhiên hơn: “Hai người... Chẳng lẽ ban nãy hai người đã?”“Khốn nạn, lại lắm mồm, tôi cắt đầu lưỡi cậu!” Lãnh Như Sương móc dao ra.Làm chàng trai mập mạp sợ đến mức lập tức che miệng lại.
Lãnh Như Sương xấu hổ tát Trần Khiêm một cái.
Từ nhỏ đến lớn, vì môi trường sống nên cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với những vấn đề nam nữ.
Không thể nói là nhạy cảm, nên nói là cực kỳ chán ghét.
Những việc làm giữa nam và nữ làm cô ta cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến tận cùng.
Mà vừa nhìn thấy đàn ông là Lãnh Như Sương lại thấy kinh tởm.
Cho nên ban nãy cô ta mới nói những câu như mọi người cùng chết.
Mà Trân Khiêm không ngờ Lãnh Như Sương lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Tôi đang cứu cô đó cô gái, vết thương của cô không khỏi thì lúc chúng ta chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Một khi đã bị bọn họ bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi phải nói đâu đúng không?”
Trần Khiêm nói.
“Anh...”
Lãnh Như Sương ngơ ngẩn.
Hai tay siết chặt.
Hiển nhiên bây giờ cô ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Được, nhưng anh phải nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.
“Làm như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”
“Vậy anh xoay ra chỗ khác trước đi! Nhắm mặt lại!” Lãnh Như Sương lại nói.
Trần Khiêm lắc đầu, xoay lưng lại.
'Thoáng chốc sau lưng cũng có tiếng sột soạt cởi quần áo.
Mặc dù Trần Khiêm đã xoay lưng.
Nhưng cô gái này, mặc dù lạnh lùng nhưng đúng là bề ngoài rất xinh đẹp.
Nếu không hề có chút phản ứng nào thì chắc chắn Trần Khiêm không phải người bình thường.
Nhưng ngoài chuyện này ra thì Trần Khiêm không có suy nghĩ nào khác.
“Xong rồi!”
Sau đó, Lãnh Như Sương khẽ nói.
“Cô đừng lộn xôn, tôi biết chỗ, cô đừng ấn đầu tôi...”
Năm phút sau. “Anh trai, có nước rồi đây!"
“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt của cô gái xinh đẹp ác độc này lại đỏ như vậy?”
Chàng trai mập mạp hỏi.
Mà vừa nhìn thì thấy quần áo của cô gái xinh đẹp ác. độc rối tung.
Chàng trai mập mạp càng ngạc nhiên hơn: “Hai người... Chẳng lẽ ban nãy hai người đã?”
“Khốn nạn, lại lắm mồm, tôi cắt đầu lưỡi cậu!” Lãnh Như Sương móc dao ra.
Làm chàng trai mập mạp sợ đến mức lập tức che miệng lại.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lãnh Như Sương xấu hổ tát Trần Khiêm một cái.Từ nhỏ đến lớn, vì môi trường sống nên cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với những vấn đề nam nữ.Không thể nói là nhạy cảm, nên nói là cực kỳ chán ghét.Những việc làm giữa nam và nữ làm cô ta cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến tận cùng.Mà vừa nhìn thấy đàn ông là Lãnh Như Sương lại thấy kinh tởm.Cho nên ban nãy cô ta mới nói những câu như mọi người cùng chết.Mà Trân Khiêm không ngờ Lãnh Như Sương lại phản ứng dữ dội như vậy.“Tôi đang cứu cô đó cô gái, vết thương của cô không khỏi thì lúc chúng ta chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Một khi đã bị bọn họ bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi phải nói đâu đúng không?”Trần Khiêm nói.“Anh...”Lãnh Như Sương ngơ ngẩn.Hai tay siết chặt.Hiển nhiên bây giờ cô ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.“Được, nhưng anh phải nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ giết anh!”Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.“Làm như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”“Vậy anh xoay ra chỗ khác trước đi! Nhắm mặt lại!” Lãnh Như Sương lại nói.Trần Khiêm lắc đầu, xoay lưng lại.'Thoáng chốc sau lưng cũng có tiếng sột soạt cởi quần áo.Mặc dù Trần Khiêm đã xoay lưng.Nhưng cô gái này, mặc dù lạnh lùng nhưng đúng là bề ngoài rất xinh đẹp.Nếu không hề có chút phản ứng nào thì chắc chắn Trần Khiêm không phải người bình thường.Nhưng ngoài chuyện này ra thì Trần Khiêm không có suy nghĩ nào khác.“Xong rồi!”Sau đó, Lãnh Như Sương khẽ nói.“Cô đừng lộn xôn, tôi biết chỗ, cô đừng ấn đầu tôi...”Năm phút sau. “Anh trai, có nước rồi đây!"“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt của cô gái xinh đẹp ác độc này lại đỏ như vậy?”Chàng trai mập mạp hỏi.Mà vừa nhìn thì thấy quần áo của cô gái xinh đẹp ác. độc rối tung.Chàng trai mập mạp càng ngạc nhiên hơn: “Hai người... Chẳng lẽ ban nãy hai người đã?”“Khốn nạn, lại lắm mồm, tôi cắt đầu lưỡi cậu!” Lãnh Như Sương móc dao ra.Làm chàng trai mập mạp sợ đến mức lập tức che miệng lại.