Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1225: Sao hai cô còn chưa đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đưa... Đưa chúng nó về nhà?”Lương Tam kinh ngạc hỏi.“Không nghe cậu chủ nói à?”Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.“Dạ dạ dạ, tôi sẽ đưa ngay, đưa ngay đây ạ!” Lương Tam gật đầu liên tục.Mà nhóm các cô gái thì gật đầu biết ơn Trần Khiêm: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ!”“Ừ, các cô về nhà đi!”Trần Khiêm khẽ mỉm cười nói.Bản thân Trần Khiêm không phải loại người hống hách, huống chỉ Trần Khiêm đã từng trải nghiệm cảm giác rời khỏi nhà. Sự chua xót này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nỗi.Huống chỉ, các cô ấy bị mua làm người hầu, đã nhận hết tất cả những sự sỉ nhục.Đa số các cô gái đều đi cả rồi.Nhưng cuối cùng còn sót lại hai người, cứ đứng yên tại chỗ, không ngừng rơi lệ.“Sao hai cô còn chưa đi?”Trần Khiêm hỏi.“Tôi... ba mẹ tôi đã bị bọn bắt cóc ở đây giết hại, tôi... tôi không còn nhà nữa cậu chủ!”Một cô gái khẽ nói.“Cậu chủ, cậu chủ cho chúng tôi ở lại đây được không ạ. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu cậu chủ thật tốt, chỉ cần cậu chủ cho chúng tôi ăn cơm là được!”Cô gái kia lại nói.“Được, nếu hai cô đã đồng ý ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi. Nhưng các cô yên tâm, từ nay về sau, sẽ không còn ai ức hiếp các cô nữa!”Trần Khiêm cười khẽ.“Ngọc Nhi cảm ơn cậu chủ!”“Lam Nhi cảm ơn cậu chủ!”Hai người nói lời cảm ơn.Đặc biệt là cô gái tên Ngọc Nhi, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm.Gương mặt đẹp trai của Trần Khiêm làm trái tim Ngọc Nhi loạn nhịp.Ngọc Nhi sống ở đây đã từng gặp quá nhiều người lòng dạ độc ác nhưng cậu chủ mới này thì khác, không hề giống với những người khác. Anh rất tốt bụng.Cứ như vậy, Trần Khiêm xem như đã yên tâm ở lại đây.Hơn nữa, anh bảo Thẩm Vạn Sơn hãy dùng số tiền còn dư lại để chiêu mộ khoảng một trăm chàng trai có †ố chất sức khỏe hơn người, hơn nữa tốt tính thật thà.Làm vệ sĩ cho tập đoàn Thiên Long.Hai tuần đầu, đích thân Thẩm Vạn Sơn sẽ huấn luyện.Hai tuần sau đó, đích thân Trần Khiêm sẽ huấn luyện cho bọn họ.Khoảng một tháng ngắn ngủi, năng lực của nhóm người này đã tăng lên đáng kể.Đã không thua gì nhóm vệ sĩ nhà họ Trần.
“Đưa... Đưa chúng nó về nhà?”
Lương Tam kinh ngạc hỏi.
“Không nghe cậu chủ nói à?”
Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.
“Dạ dạ dạ, tôi sẽ đưa ngay, đưa ngay đây ạ!” Lương Tam gật đầu liên tục.
Mà nhóm các cô gái thì gật đầu biết ơn Trần Khiêm: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ!”
“Ừ, các cô về nhà đi!”
Trần Khiêm khẽ mỉm cười nói.
Bản thân Trần Khiêm không phải loại người hống hách, huống chỉ Trần Khiêm đã từng trải nghiệm cảm giác rời khỏi nhà. Sự chua xót này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nỗi.
Huống chỉ, các cô ấy bị mua làm người hầu, đã nhận hết tất cả những sự sỉ nhục.
Đa số các cô gái đều đi cả rồi.
Nhưng cuối cùng còn sót lại hai người, cứ đứng yên tại chỗ, không ngừng rơi lệ.
“Sao hai cô còn chưa đi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi... ba mẹ tôi đã bị bọn bắt cóc ở đây giết hại, tôi... tôi không còn nhà nữa cậu chủ!”
Một cô gái khẽ nói.
“Cậu chủ, cậu chủ cho chúng tôi ở lại đây được không ạ. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu cậu chủ thật tốt, chỉ cần cậu chủ cho chúng tôi ăn cơm là được!”
Cô gái kia lại nói.
“Được, nếu hai cô đã đồng ý ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi. Nhưng các cô yên tâm, từ nay về sau, sẽ không còn ai ức hiếp các cô nữa!”
Trần Khiêm cười khẽ.
“Ngọc Nhi cảm ơn cậu chủ!”
“Lam Nhi cảm ơn cậu chủ!”
Hai người nói lời cảm ơn.
Đặc biệt là cô gái tên Ngọc Nhi, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm.
Gương mặt đẹp trai của Trần Khiêm làm trái tim Ngọc Nhi loạn nhịp.
Ngọc Nhi sống ở đây đã từng gặp quá nhiều người lòng dạ độc ác nhưng cậu chủ mới này thì khác, không hề giống với những người khác. Anh rất tốt bụng.
Cứ như vậy, Trần Khiêm xem như đã yên tâm ở lại đây.
Hơn nữa, anh bảo Thẩm Vạn Sơn hãy dùng số tiền còn dư lại để chiêu mộ khoảng một trăm chàng trai có †ố chất sức khỏe hơn người, hơn nữa tốt tính thật thà.
Làm vệ sĩ cho tập đoàn Thiên Long.
Hai tuần đầu, đích thân Thẩm Vạn Sơn sẽ huấn luyện.
Hai tuần sau đó, đích thân Trần Khiêm sẽ huấn luyện cho bọn họ.
Khoảng một tháng ngắn ngủi, năng lực của nhóm người này đã tăng lên đáng kể.
Đã không thua gì nhóm vệ sĩ nhà họ Trần.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đưa... Đưa chúng nó về nhà?”Lương Tam kinh ngạc hỏi.“Không nghe cậu chủ nói à?”Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.“Dạ dạ dạ, tôi sẽ đưa ngay, đưa ngay đây ạ!” Lương Tam gật đầu liên tục.Mà nhóm các cô gái thì gật đầu biết ơn Trần Khiêm: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ!”“Ừ, các cô về nhà đi!”Trần Khiêm khẽ mỉm cười nói.Bản thân Trần Khiêm không phải loại người hống hách, huống chỉ Trần Khiêm đã từng trải nghiệm cảm giác rời khỏi nhà. Sự chua xót này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nỗi.Huống chỉ, các cô ấy bị mua làm người hầu, đã nhận hết tất cả những sự sỉ nhục.Đa số các cô gái đều đi cả rồi.Nhưng cuối cùng còn sót lại hai người, cứ đứng yên tại chỗ, không ngừng rơi lệ.“Sao hai cô còn chưa đi?”Trần Khiêm hỏi.“Tôi... ba mẹ tôi đã bị bọn bắt cóc ở đây giết hại, tôi... tôi không còn nhà nữa cậu chủ!”Một cô gái khẽ nói.“Cậu chủ, cậu chủ cho chúng tôi ở lại đây được không ạ. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu cậu chủ thật tốt, chỉ cần cậu chủ cho chúng tôi ăn cơm là được!”Cô gái kia lại nói.“Được, nếu hai cô đã đồng ý ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi. Nhưng các cô yên tâm, từ nay về sau, sẽ không còn ai ức hiếp các cô nữa!”Trần Khiêm cười khẽ.“Ngọc Nhi cảm ơn cậu chủ!”“Lam Nhi cảm ơn cậu chủ!”Hai người nói lời cảm ơn.Đặc biệt là cô gái tên Ngọc Nhi, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm.Gương mặt đẹp trai của Trần Khiêm làm trái tim Ngọc Nhi loạn nhịp.Ngọc Nhi sống ở đây đã từng gặp quá nhiều người lòng dạ độc ác nhưng cậu chủ mới này thì khác, không hề giống với những người khác. Anh rất tốt bụng.Cứ như vậy, Trần Khiêm xem như đã yên tâm ở lại đây.Hơn nữa, anh bảo Thẩm Vạn Sơn hãy dùng số tiền còn dư lại để chiêu mộ khoảng một trăm chàng trai có †ố chất sức khỏe hơn người, hơn nữa tốt tính thật thà.Làm vệ sĩ cho tập đoàn Thiên Long.Hai tuần đầu, đích thân Thẩm Vạn Sơn sẽ huấn luyện.Hai tuần sau đó, đích thân Trần Khiêm sẽ huấn luyện cho bọn họ.Khoảng một tháng ngắn ngủi, năng lực của nhóm người này đã tăng lên đáng kể.Đã không thua gì nhóm vệ sĩ nhà họ Trần.