Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1232: Trùng hợp quá nhỉ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cười.“Cậu thì sao lão Trần? Nửa năm nay không có tin †ức gì của cậu, cậu lăn lộn ở đây à? Nhanh lên cho tôi xem thử xem cậu đã cụt tay hay cụt chân gì chưa?”Dương Huy nói đùa.Nói thế nào nhỉ, anh em gặp mặt, có tay bắt mặt mừng thế nào cũng thấy không đủ, có vẻ như phải mỉa nhau vài câu thì mới cảm nhận lại được tình bạn lúc trước.“Không có, dù sao bây giờ tôi vẫn còn là người lành lặn. Hơn nữa, tôi cũng mới đến đây không lâu. Bởi vì một vài chuyện nên mất liên lạc với mọi người suốt nửa năm!”Trần Khiêm nói.“Haiz, tôi cũng có nghe nói chuyện cậu rời khỏi gia tộc, nhưng cũng không sao đâu lão Trần. Dù sao một năm trước, cậu đã được hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, không còn thì không còn thôi, dù sao sống vậy cũng đáng rồi.”Dương Huy lại vỗ vai Trần Khiêm.Bạn bè cũ gặp lại, nói mãi chẳng hết chuyện.“Dương Huy, đây là thông tin liên lạc của tôi, đợi tôi bận khoảng hai ngày xong thì mình tụ họp nha!”'Trần Khiêm đọc số điện thoại mới cho Dương Huy. “Hả, cô bạn này thì sao? Bạn gái cậu à?”Dương Huy ghi nhớ rồi lại nhìn Ngọc Nhi cười. Làm gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng. “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu!” Trần Khiêm mỉm cười.“Được, vậy cậu cứ bận đi, tôi cũng phải mua quần áo, ngày mai đi gặp một khách hàng quan trọng!”Hai người ôm nhau một chút, chuẩn bị chia tay.“Ồ? Chẳng phải là giám đốc Dương đây sao? Trùng hợp quá nhỉ!”Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.Dương Huy vừa nhìn thì cười nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, trùng hợp quá!”Hiển nhiên, Dương Huy bắt gặp khách hàng của anh ấy.Mà Trần Khiêm cũng ra hiệu Dương Huy cứ làm việc đi.Đang chuẩn bị xoay người rời đi.Sau khi nhìn thấy một trai một gái bên cạnh, anh cực kỳ ngạc nhiên.Thì ra một nam một nữ này không phải ai xa lạ.Là Tân Noãn và bạn trai của cô ta đã sỉ nhục anh khi anh còn nghèo phải đi làm ở công trường hồi nửa năm trước.“Mẹ nó, Trần Khiêm?”Vốn dĩ Tân Noãn còn khoanh tay, bây giờ nhìn thấy Trần Khiêm, thì cười mỉa mai nói.“Sao thế? Lão Trần, cậu biết Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc Lý à. Ha ha, cậu của Tổng giám đốc Lý là người phụ trách một công ty lớn ở đây, tôi đang đàm phán dự án với họ đấy!”Dương Huy nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cười.“Cậu thì sao lão Trần? Nửa năm nay không có tin †ức gì của cậu, cậu lăn lộn ở đây à? Nhanh lên cho tôi xem thử xem cậu đã cụt tay hay cụt chân gì chưa?”Dương Huy nói đùa.Nói thế nào nhỉ, anh em gặp mặt, có tay bắt mặt mừng thế nào cũng thấy không đủ, có vẻ như phải mỉa nhau vài câu thì mới cảm nhận lại được tình bạn lúc trước.“Không có, dù sao bây giờ tôi vẫn còn là người lành lặn. Hơn nữa, tôi cũng mới đến đây không lâu. Bởi vì một vài chuyện nên mất liên lạc với mọi người suốt nửa năm!”Trần Khiêm nói.“Haiz, tôi cũng có nghe nói chuyện cậu rời khỏi gia tộc, nhưng cũng không sao đâu lão Trần. Dù sao một năm trước, cậu đã được hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, không còn thì không còn thôi, dù sao sống vậy cũng đáng rồi.”Dương Huy lại vỗ vai Trần Khiêm.Bạn bè cũ gặp lại, nói mãi chẳng hết chuyện.“Dương Huy, đây là thông tin liên lạc của tôi, đợi tôi bận khoảng hai ngày xong thì mình tụ họp nha!”'Trần Khiêm đọc số điện thoại mới cho Dương Huy. “Hả, cô bạn này thì sao? Bạn gái cậu à?”Dương Huy ghi nhớ rồi lại nhìn Ngọc Nhi cười. Làm gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng. “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu!” Trần Khiêm mỉm cười.“Được, vậy cậu cứ bận đi, tôi cũng phải mua quần áo, ngày mai đi gặp một khách hàng quan trọng!”Hai người ôm nhau một chút, chuẩn bị chia tay.“Ồ? Chẳng phải là giám đốc Dương đây sao? Trùng hợp quá nhỉ!”Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.Dương Huy vừa nhìn thì cười nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, trùng hợp quá!”Hiển nhiên, Dương Huy bắt gặp khách hàng của anh ấy.Mà Trần Khiêm cũng ra hiệu Dương Huy cứ làm việc đi.Đang chuẩn bị xoay người rời đi.Sau khi nhìn thấy một trai một gái bên cạnh, anh cực kỳ ngạc nhiên.Thì ra một nam một nữ này không phải ai xa lạ.Là Tân Noãn và bạn trai của cô ta đã sỉ nhục anh khi anh còn nghèo phải đi làm ở công trường hồi nửa năm trước.“Mẹ nó, Trần Khiêm?”Vốn dĩ Tân Noãn còn khoanh tay, bây giờ nhìn thấy Trần Khiêm, thì cười mỉa mai nói.“Sao thế? Lão Trần, cậu biết Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc Lý à. Ha ha, cậu của Tổng giám đốc Lý là người phụ trách một công ty lớn ở đây, tôi đang đàm phán dự án với họ đấy!”Dương Huy nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cười.“Cậu thì sao lão Trần? Nửa năm nay không có tin †ức gì của cậu, cậu lăn lộn ở đây à? Nhanh lên cho tôi xem thử xem cậu đã cụt tay hay cụt chân gì chưa?”Dương Huy nói đùa.Nói thế nào nhỉ, anh em gặp mặt, có tay bắt mặt mừng thế nào cũng thấy không đủ, có vẻ như phải mỉa nhau vài câu thì mới cảm nhận lại được tình bạn lúc trước.“Không có, dù sao bây giờ tôi vẫn còn là người lành lặn. Hơn nữa, tôi cũng mới đến đây không lâu. Bởi vì một vài chuyện nên mất liên lạc với mọi người suốt nửa năm!”Trần Khiêm nói.“Haiz, tôi cũng có nghe nói chuyện cậu rời khỏi gia tộc, nhưng cũng không sao đâu lão Trần. Dù sao một năm trước, cậu đã được hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, không còn thì không còn thôi, dù sao sống vậy cũng đáng rồi.”Dương Huy lại vỗ vai Trần Khiêm.Bạn bè cũ gặp lại, nói mãi chẳng hết chuyện.“Dương Huy, đây là thông tin liên lạc của tôi, đợi tôi bận khoảng hai ngày xong thì mình tụ họp nha!”'Trần Khiêm đọc số điện thoại mới cho Dương Huy. “Hả, cô bạn này thì sao? Bạn gái cậu à?”Dương Huy ghi nhớ rồi lại nhìn Ngọc Nhi cười. Làm gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng. “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu!” Trần Khiêm mỉm cười.“Được, vậy cậu cứ bận đi, tôi cũng phải mua quần áo, ngày mai đi gặp một khách hàng quan trọng!”Hai người ôm nhau một chút, chuẩn bị chia tay.“Ồ? Chẳng phải là giám đốc Dương đây sao? Trùng hợp quá nhỉ!”Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.Dương Huy vừa nhìn thì cười nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, trùng hợp quá!”Hiển nhiên, Dương Huy bắt gặp khách hàng của anh ấy.Mà Trần Khiêm cũng ra hiệu Dương Huy cứ làm việc đi.Đang chuẩn bị xoay người rời đi.Sau khi nhìn thấy một trai một gái bên cạnh, anh cực kỳ ngạc nhiên.Thì ra một nam một nữ này không phải ai xa lạ.Là Tân Noãn và bạn trai của cô ta đã sỉ nhục anh khi anh còn nghèo phải đi làm ở công trường hồi nửa năm trước.“Mẹ nó, Trần Khiêm?”Vốn dĩ Tân Noãn còn khoanh tay, bây giờ nhìn thấy Trần Khiêm, thì cười mỉa mai nói.“Sao thế? Lão Trần, cậu biết Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc Lý à. Ha ha, cậu của Tổng giám đốc Lý là người phụ trách một công ty lớn ở đây, tôi đang đàm phán dự án với họ đấy!”Dương Huy nói.

Chương 1232: Trùng hợp quá nhỉ