Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1274: Cô gái nước Oa này không đơn giản
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Xin chào bà Tôi” Lúc này có một nhóm người đến.Đứng đầu là một cô gái tóc ngang vai, mặc một bộ vest, trông rất xinh đẹp.Sự xuất hiện của cô ấy cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.Nhưng tiếng Trung của cô ấy rõ ràng không được. chuẩn lắm.“Hóa ra là cô Takenamiko, thật ngại quá, không ngờ là cô sẽ đến!”Biểu cảm của Tô Hồng lập tức thay đổi, cười nói.“Không sao đâu bà Tô, vừa rồi tôi thấy bà hình như đang bận nên không dám làm phiền bà!”Miko mỉm cười.Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Khiêm đang bị khiển trách, khẽ gật đầu với Trân Khiêm.Không thể phủ nhận là cô gái nước Oa này cười lên quả thực rất xinh đẹp.Đặc biệt là lúc cười lên, đôi mắt dễ thương cong thành hai vầng trăng khuyết, cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.“À à, tôi đang dạy bảo một người làm không hiểu chuyện, không có gì quan trọng đâu! Cô Miko, cô từ nước Oa tới, đường đi vất vả, tôi sẽ sắp xếp phòng cho. cô nghỉ ngơi!” 'Tô Hồng ngượng nghịu cười.“Người làm? Nhưng vừa rồi tôi nghe bà nói con rể gì gì đấy?”'Takenamito vén tóc hỏi. “Sao có thể chứ, chắc là cô nghe nhầm rồi!”Tô Hồng cười nói với Miko và năm sáu thanh niên nước Oa vẻ mặt lạnh lùng đứng sau lưng Miko.Trân Khiêm cũng quan sát năm sáu tên thuộc hạ này một lượt, hơi thở của bọn họ không tầm thường, xem ra đều là cao thủ. Cô gái nước Oa này không đơn giản!Lúc này.Lại thấy ở bên dưới sơn trang có thêm một nhóm người nữa đi lên.Con đường núi bên cạnh cũng có rất nhiều thế lực đang đi lên.Nhưng thấy bọn họ đều dừng lại ở hai bên, nhường ra con đường ở chính giữa.“Bà chủ, là người của Tập đoàn Thiên Long đến!”Một quản gia ở bên cạnh nói với Tô Hồng. Thái độ của Tô Hồng lập tức trở nên cung kính.“Tập đoàn Thiên Long!”Chị em Úc Kim Phi cũng không thể không đưa mắt nhìn nhóm người này.Muốn xem thử rốt cuộc ông chủ trẻ tuổi của Tập đoàn Thiên Long trông thế nào.Nhóm Takenamiko ở bên cạnh đang chuẩn bị đi.Cũng không thể không ngừng lại.“Cô Miko, sao vậy?”Thuộc hạ hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Xin chào bà Tôi” Lúc này có một nhóm người đến.Đứng đầu là một cô gái tóc ngang vai, mặc một bộ vest, trông rất xinh đẹp.Sự xuất hiện của cô ấy cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.Nhưng tiếng Trung của cô ấy rõ ràng không được. chuẩn lắm.“Hóa ra là cô Takenamiko, thật ngại quá, không ngờ là cô sẽ đến!”Biểu cảm của Tô Hồng lập tức thay đổi, cười nói.“Không sao đâu bà Tô, vừa rồi tôi thấy bà hình như đang bận nên không dám làm phiền bà!”Miko mỉm cười.Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Khiêm đang bị khiển trách, khẽ gật đầu với Trân Khiêm.Không thể phủ nhận là cô gái nước Oa này cười lên quả thực rất xinh đẹp.Đặc biệt là lúc cười lên, đôi mắt dễ thương cong thành hai vầng trăng khuyết, cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.“À à, tôi đang dạy bảo một người làm không hiểu chuyện, không có gì quan trọng đâu! Cô Miko, cô từ nước Oa tới, đường đi vất vả, tôi sẽ sắp xếp phòng cho. cô nghỉ ngơi!” 'Tô Hồng ngượng nghịu cười.“Người làm? Nhưng vừa rồi tôi nghe bà nói con rể gì gì đấy?”'Takenamito vén tóc hỏi. “Sao có thể chứ, chắc là cô nghe nhầm rồi!”Tô Hồng cười nói với Miko và năm sáu thanh niên nước Oa vẻ mặt lạnh lùng đứng sau lưng Miko.Trân Khiêm cũng quan sát năm sáu tên thuộc hạ này một lượt, hơi thở của bọn họ không tầm thường, xem ra đều là cao thủ. Cô gái nước Oa này không đơn giản!Lúc này.Lại thấy ở bên dưới sơn trang có thêm một nhóm người nữa đi lên.Con đường núi bên cạnh cũng có rất nhiều thế lực đang đi lên.Nhưng thấy bọn họ đều dừng lại ở hai bên, nhường ra con đường ở chính giữa.“Bà chủ, là người của Tập đoàn Thiên Long đến!”Một quản gia ở bên cạnh nói với Tô Hồng. Thái độ của Tô Hồng lập tức trở nên cung kính.“Tập đoàn Thiên Long!”Chị em Úc Kim Phi cũng không thể không đưa mắt nhìn nhóm người này.Muốn xem thử rốt cuộc ông chủ trẻ tuổi của Tập đoàn Thiên Long trông thế nào.Nhóm Takenamiko ở bên cạnh đang chuẩn bị đi.Cũng không thể không ngừng lại.“Cô Miko, sao vậy?”Thuộc hạ hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Xin chào bà Tôi” Lúc này có một nhóm người đến.Đứng đầu là một cô gái tóc ngang vai, mặc một bộ vest, trông rất xinh đẹp.Sự xuất hiện của cô ấy cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.Nhưng tiếng Trung của cô ấy rõ ràng không được. chuẩn lắm.“Hóa ra là cô Takenamiko, thật ngại quá, không ngờ là cô sẽ đến!”Biểu cảm của Tô Hồng lập tức thay đổi, cười nói.“Không sao đâu bà Tô, vừa rồi tôi thấy bà hình như đang bận nên không dám làm phiền bà!”Miko mỉm cười.Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Khiêm đang bị khiển trách, khẽ gật đầu với Trân Khiêm.Không thể phủ nhận là cô gái nước Oa này cười lên quả thực rất xinh đẹp.Đặc biệt là lúc cười lên, đôi mắt dễ thương cong thành hai vầng trăng khuyết, cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.“À à, tôi đang dạy bảo một người làm không hiểu chuyện, không có gì quan trọng đâu! Cô Miko, cô từ nước Oa tới, đường đi vất vả, tôi sẽ sắp xếp phòng cho. cô nghỉ ngơi!” 'Tô Hồng ngượng nghịu cười.“Người làm? Nhưng vừa rồi tôi nghe bà nói con rể gì gì đấy?”'Takenamito vén tóc hỏi. “Sao có thể chứ, chắc là cô nghe nhầm rồi!”Tô Hồng cười nói với Miko và năm sáu thanh niên nước Oa vẻ mặt lạnh lùng đứng sau lưng Miko.Trân Khiêm cũng quan sát năm sáu tên thuộc hạ này một lượt, hơi thở của bọn họ không tầm thường, xem ra đều là cao thủ. Cô gái nước Oa này không đơn giản!Lúc này.Lại thấy ở bên dưới sơn trang có thêm một nhóm người nữa đi lên.Con đường núi bên cạnh cũng có rất nhiều thế lực đang đi lên.Nhưng thấy bọn họ đều dừng lại ở hai bên, nhường ra con đường ở chính giữa.“Bà chủ, là người của Tập đoàn Thiên Long đến!”Một quản gia ở bên cạnh nói với Tô Hồng. Thái độ của Tô Hồng lập tức trở nên cung kính.“Tập đoàn Thiên Long!”Chị em Úc Kim Phi cũng không thể không đưa mắt nhìn nhóm người này.Muốn xem thử rốt cuộc ông chủ trẻ tuổi của Tập đoàn Thiên Long trông thế nào.Nhóm Takenamiko ở bên cạnh đang chuẩn bị đi.Cũng không thể không ngừng lại.“Cô Miko, sao vậy?”Thuộc hạ hỏi.