Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1293: Chúng ta đi thôi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đại hội lân này kết thúc, Trần Khiêm không thèm để ý đến nhà họ Úc thêm một lần nào nữa.Anh đi về thẳng trang viên."Tiểu Khiêm, thực sự không ngờ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp thôi, cậu đã trở nên giỏi giang như vậy, so với những người thuộc nhà họ Mạc đó còn mạnh hơn!"Trên xe, Thẩm Lam ngồi cạnh Trần Khiêm nói. "May mản thôi, em có được một người thầy tài giỏi.""Đúng rồi Tiểu Khiêm, lần này cậu theo mọi người về nhà đi, cậu không biết đâu, ba cậu mỗi ngày đều lo cho cậu muốn bạc đầu!"Thẩm Lam kéo lấy cánh tay Trần Khiêm khuyên nhủ."Chị Lam, hiện giờ tôi chưa thể về được, hơn nữa, chuyện mà mọi người gặp được tôi trược đừng nói cho ai khác biết, mặt lợi mặt hại trong đó tôi đều đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì trong nửa năm qua của mình đổ hết xuống sông xuống biển!"Trần Khiêm cười nói."Được rồi, tôi không nói là được, Tiểu Khiêm, tiếp theo cậu định làm những gì? Tiếp tục ở lại Thiên Thành sao? Tôi nghe ba nói, người nhà họ Mạc đều kéo nhau lan xuống phía tỉnh Tây Nam rồi, như vậy quá gần chỗ cậu!"Thẩm Lam lại lo lắng nói."Cậu chủ, lại là bốn người kia!"Lúc lái xe trở về, Thẩm Vạn Sơn nhìn sang bốn người mặc đồ đen đang đứng trước cửa liền thốt lên đầy bất đắc dĩ."Cậu chủ, sao bốn kẻ kì lạ này lại quen biết với anh vậy, họ trông giống hệt mấy kẻ câm điếc, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, hơn nữa ban ngày ban mặt cũng mặc mấy bộ đồ đó là sao?"Thẩm Vạn Sơn khó hiểu hỏi.Mấy ngày trước, Trần Khiêm sắp xếp cho bọn họ vào ở trong trang viên.Thẩm Vạn Sơn tất nhiên có qua chào hỏi làm quen với bọn họ."Nói thật thì tôi cũng không biết bọn họ là ai!"Trần Khiêm cười khổ."Thế sao cậu chủ còn để bọn họ ở lại trang viên?""Hết cách rồi, có người muốn gặp tôi, chuyện này đã xử lí xong xuôi, không chừng bọn họ đang đợi tôi cùng bọn họ đến chỗ hẹn đấy!""Nói vậy cũng quá nguy hiểm, cậu chủ, hay là anh cứ dẫn theo tất cả anh em đi cùng luôn nhé?”Thẩm Vạn Sơn lo lắng nói."Không cần, nếu như bọn họ muốn gây chuyện gì bất lợi cho tôi thì lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, cậu và hai anh em Trương Long Trương Hổ ở lại Thiên Thành đi, mấy người phụ trách quản lí sản nghiệp cho tốt, tôi đi theo bọn họ một chuyến là được!"Trần Khiêm hít một hơi thật sâu nói."Tiểu Khiêm, bọn họ muốn mang cậu đi đâu?"Thẩm Lam lại hỏi.'Thế nhưng Trần Khiêm lại lắc đầu.Anh cũng không biết mình phải đi đâu, sẽ gặp được ai.Lúc Trần Khiêm và Thẩm Lam bước vào trang viên. Bốn người bỗng giơ tay cản lại Trân Khiêm."Anh đã có được nhân sâm vua, giờ phải đi rồi!" Bốn người lạnh lùng nói với Trần Khiêm."Đi đâu? Hơn nữa mấy người cũng phải để tôi vào thay bộ quần áo khác chứ?"Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười khổ nói."Không cần! Chúng ta đi thôi!"Bốn người lần thứ hai lạnh lùng nói.Rồi họ liền tóm chặt lấy bả vai của Trần Khiêm. "Láo xược!"'Thẩm Vạn Sơn giận dữ, anh ta giơ tay đánh thẳng về phía một người trong đó.Bụp!Mà người nọ chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Thẩm Vạn Sơn liền bị đẩy bay ra ngoài."Vạn Sơn đừng đánh!" Trần Khiêm vội vàng kêu dừng lại."Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Không phải đi bộ tới đó đâu nhỉ?"Bốn người đó không trả lời, một người dẫn đầu, những người còn lại cầm ra một loại máy móc nào đó, tiếp đến họ ấn vào nút màu đỏ phía trên đó."Vù vù vùi"Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng vô cùng to lớn, đen thui bay từ phía xa đến...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đại hội lân này kết thúc, Trần Khiêm không thèm để ý đến nhà họ Úc thêm một lần nào nữa.Anh đi về thẳng trang viên."Tiểu Khiêm, thực sự không ngờ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp thôi, cậu đã trở nên giỏi giang như vậy, so với những người thuộc nhà họ Mạc đó còn mạnh hơn!"Trên xe, Thẩm Lam ngồi cạnh Trần Khiêm nói. "May mản thôi, em có được một người thầy tài giỏi.""Đúng rồi Tiểu Khiêm, lần này cậu theo mọi người về nhà đi, cậu không biết đâu, ba cậu mỗi ngày đều lo cho cậu muốn bạc đầu!"Thẩm Lam kéo lấy cánh tay Trần Khiêm khuyên nhủ."Chị Lam, hiện giờ tôi chưa thể về được, hơn nữa, chuyện mà mọi người gặp được tôi trược đừng nói cho ai khác biết, mặt lợi mặt hại trong đó tôi đều đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì trong nửa năm qua của mình đổ hết xuống sông xuống biển!"Trần Khiêm cười nói."Được rồi, tôi không nói là được, Tiểu Khiêm, tiếp theo cậu định làm những gì? Tiếp tục ở lại Thiên Thành sao? Tôi nghe ba nói, người nhà họ Mạc đều kéo nhau lan xuống phía tỉnh Tây Nam rồi, như vậy quá gần chỗ cậu!"Thẩm Lam lại lo lắng nói."Cậu chủ, lại là bốn người kia!"Lúc lái xe trở về, Thẩm Vạn Sơn nhìn sang bốn người mặc đồ đen đang đứng trước cửa liền thốt lên đầy bất đắc dĩ."Cậu chủ, sao bốn kẻ kì lạ này lại quen biết với anh vậy, họ trông giống hệt mấy kẻ câm điếc, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, hơn nữa ban ngày ban mặt cũng mặc mấy bộ đồ đó là sao?"Thẩm Vạn Sơn khó hiểu hỏi.Mấy ngày trước, Trần Khiêm sắp xếp cho bọn họ vào ở trong trang viên.Thẩm Vạn Sơn tất nhiên có qua chào hỏi làm quen với bọn họ."Nói thật thì tôi cũng không biết bọn họ là ai!"Trần Khiêm cười khổ."Thế sao cậu chủ còn để bọn họ ở lại trang viên?""Hết cách rồi, có người muốn gặp tôi, chuyện này đã xử lí xong xuôi, không chừng bọn họ đang đợi tôi cùng bọn họ đến chỗ hẹn đấy!""Nói vậy cũng quá nguy hiểm, cậu chủ, hay là anh cứ dẫn theo tất cả anh em đi cùng luôn nhé?”Thẩm Vạn Sơn lo lắng nói."Không cần, nếu như bọn họ muốn gây chuyện gì bất lợi cho tôi thì lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, cậu và hai anh em Trương Long Trương Hổ ở lại Thiên Thành đi, mấy người phụ trách quản lí sản nghiệp cho tốt, tôi đi theo bọn họ một chuyến là được!"Trần Khiêm hít một hơi thật sâu nói."Tiểu Khiêm, bọn họ muốn mang cậu đi đâu?"Thẩm Lam lại hỏi.'Thế nhưng Trần Khiêm lại lắc đầu.Anh cũng không biết mình phải đi đâu, sẽ gặp được ai.Lúc Trần Khiêm và Thẩm Lam bước vào trang viên. Bốn người bỗng giơ tay cản lại Trân Khiêm."Anh đã có được nhân sâm vua, giờ phải đi rồi!" Bốn người lạnh lùng nói với Trần Khiêm."Đi đâu? Hơn nữa mấy người cũng phải để tôi vào thay bộ quần áo khác chứ?"Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười khổ nói."Không cần! Chúng ta đi thôi!"Bốn người lần thứ hai lạnh lùng nói.Rồi họ liền tóm chặt lấy bả vai của Trần Khiêm. "Láo xược!"'Thẩm Vạn Sơn giận dữ, anh ta giơ tay đánh thẳng về phía một người trong đó.Bụp!Mà người nọ chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Thẩm Vạn Sơn liền bị đẩy bay ra ngoài."Vạn Sơn đừng đánh!" Trần Khiêm vội vàng kêu dừng lại."Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Không phải đi bộ tới đó đâu nhỉ?"Bốn người đó không trả lời, một người dẫn đầu, những người còn lại cầm ra một loại máy móc nào đó, tiếp đến họ ấn vào nút màu đỏ phía trên đó."Vù vù vùi"Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng vô cùng to lớn, đen thui bay từ phía xa đến...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đại hội lân này kết thúc, Trần Khiêm không thèm để ý đến nhà họ Úc thêm một lần nào nữa.Anh đi về thẳng trang viên."Tiểu Khiêm, thực sự không ngờ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp thôi, cậu đã trở nên giỏi giang như vậy, so với những người thuộc nhà họ Mạc đó còn mạnh hơn!"Trên xe, Thẩm Lam ngồi cạnh Trần Khiêm nói. "May mản thôi, em có được một người thầy tài giỏi.""Đúng rồi Tiểu Khiêm, lần này cậu theo mọi người về nhà đi, cậu không biết đâu, ba cậu mỗi ngày đều lo cho cậu muốn bạc đầu!"Thẩm Lam kéo lấy cánh tay Trần Khiêm khuyên nhủ."Chị Lam, hiện giờ tôi chưa thể về được, hơn nữa, chuyện mà mọi người gặp được tôi trược đừng nói cho ai khác biết, mặt lợi mặt hại trong đó tôi đều đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì trong nửa năm qua của mình đổ hết xuống sông xuống biển!"Trần Khiêm cười nói."Được rồi, tôi không nói là được, Tiểu Khiêm, tiếp theo cậu định làm những gì? Tiếp tục ở lại Thiên Thành sao? Tôi nghe ba nói, người nhà họ Mạc đều kéo nhau lan xuống phía tỉnh Tây Nam rồi, như vậy quá gần chỗ cậu!"Thẩm Lam lại lo lắng nói."Cậu chủ, lại là bốn người kia!"Lúc lái xe trở về, Thẩm Vạn Sơn nhìn sang bốn người mặc đồ đen đang đứng trước cửa liền thốt lên đầy bất đắc dĩ."Cậu chủ, sao bốn kẻ kì lạ này lại quen biết với anh vậy, họ trông giống hệt mấy kẻ câm điếc, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, hơn nữa ban ngày ban mặt cũng mặc mấy bộ đồ đó là sao?"Thẩm Vạn Sơn khó hiểu hỏi.Mấy ngày trước, Trần Khiêm sắp xếp cho bọn họ vào ở trong trang viên.Thẩm Vạn Sơn tất nhiên có qua chào hỏi làm quen với bọn họ."Nói thật thì tôi cũng không biết bọn họ là ai!"Trần Khiêm cười khổ."Thế sao cậu chủ còn để bọn họ ở lại trang viên?""Hết cách rồi, có người muốn gặp tôi, chuyện này đã xử lí xong xuôi, không chừng bọn họ đang đợi tôi cùng bọn họ đến chỗ hẹn đấy!""Nói vậy cũng quá nguy hiểm, cậu chủ, hay là anh cứ dẫn theo tất cả anh em đi cùng luôn nhé?”Thẩm Vạn Sơn lo lắng nói."Không cần, nếu như bọn họ muốn gây chuyện gì bất lợi cho tôi thì lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, cậu và hai anh em Trương Long Trương Hổ ở lại Thiên Thành đi, mấy người phụ trách quản lí sản nghiệp cho tốt, tôi đi theo bọn họ một chuyến là được!"Trần Khiêm hít một hơi thật sâu nói."Tiểu Khiêm, bọn họ muốn mang cậu đi đâu?"Thẩm Lam lại hỏi.'Thế nhưng Trần Khiêm lại lắc đầu.Anh cũng không biết mình phải đi đâu, sẽ gặp được ai.Lúc Trần Khiêm và Thẩm Lam bước vào trang viên. Bốn người bỗng giơ tay cản lại Trân Khiêm."Anh đã có được nhân sâm vua, giờ phải đi rồi!" Bốn người lạnh lùng nói với Trần Khiêm."Đi đâu? Hơn nữa mấy người cũng phải để tôi vào thay bộ quần áo khác chứ?"Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười khổ nói."Không cần! Chúng ta đi thôi!"Bốn người lần thứ hai lạnh lùng nói.Rồi họ liền tóm chặt lấy bả vai của Trần Khiêm. "Láo xược!"'Thẩm Vạn Sơn giận dữ, anh ta giơ tay đánh thẳng về phía một người trong đó.Bụp!Mà người nọ chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Thẩm Vạn Sơn liền bị đẩy bay ra ngoài."Vạn Sơn đừng đánh!" Trần Khiêm vội vàng kêu dừng lại."Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Không phải đi bộ tới đó đâu nhỉ?"Bốn người đó không trả lời, một người dẫn đầu, những người còn lại cầm ra một loại máy móc nào đó, tiếp đến họ ấn vào nút màu đỏ phía trên đó."Vù vù vùi"Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng vô cùng to lớn, đen thui bay từ phía xa đến...