Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1312: Tìm kiếm linh hồ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hiện trường đã hỗn loạn cực độ. Tất cả mọi người sợ run núp trong một góc tường.Còn có người đã sùi bọt mép, kẻ đó bị dọa đến sợ vỡ cả mật.Úc Kim Phi cũng sợ đến bật khóc. Cô ta không dám thốt lên một lời nào.Về phía Trần Khiêm, anh hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.'Yên lặng một hồi, một lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt của anh lúc này đã không còn màu đỏ ghê rợn như khi nấy nữa.Trần Khiêm chậm rãi bước tới chỗ của quản gia."Bạn bè của tôi bị mấy người nhốt ở đâu?""Phụt!"Quản gia bị hỏi vậy bỗng nhiên run lên không ngừng.Miệng ông ta phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất co quắp liên hồi, không lâu sau thì bất động.Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi dâng lên nổ tung luôn bộ não của ông ta!"Đi tìm người!"Trần Khiêm ra lệnh cho thuộc hạ đứng phía sau. "Vâng, thưa thiếu điện chủ!" Sau đó, mọi người nhanh chóng rút lui.Trước khi rời đi, Trần Khiêm liếc nhìn ba mẹ con nhà họ Úc đang ôm sát lấy nhau, sau đó thì thu lại ánh mắt, sải bước dài đi ra ngoài.Tĩnh lặng! Hội trường tĩnh lặng như một vùng đất chết, sau khi Trần Khiêm đã rời nơi đó một tiếng đồng hồ vẫn không ai dám cử động.Sợ rằng từ nay về sau, tại khu tâm giác Thiên Thành, chỉ cần nghe đến bốn chữ Tập đoàn Thiên Long, ai ai cũng phải run như cầy sấy.Ba ngày sau.Bên trong trang viên."Thiếu điện chủ, chủ thượng dặn tôi thay cậu điều tra nơi thường có linh hồ xuất hiện đã tìm được. là sâu trong rừng rậm phía tây của vùng Long Giang, nơi đó một năm trước từng có người gặp được linh hồ!"Bác Ôn nói."Hầy, thuộc hạ hiểu ý của chủ thượng, nếu như cậu không có máu linh hồ kiềm chế thì sợ rằng không được bao lâu tâm tính của cậu sẽ bị hận thù chiếm cứ. Đến lúc đó muốn tìm lại tính cách ban đầu của cậu là chuyện rất khó khăn!"Bác Ôn thở dài.Trần Khiêm cau mày.Lời này đúng là đã chạm đến nỗi lo nằm sâu trong lòng của Trần Khiêm.Vốn Trần Khiêm vẫn nghĩ mình hoàn toàn có thể tự khống chế bản tính.'Thế nhưng Trần Khiêm phát hiện, mỗi lần tự anh ra †ay giống như nỗi hận thù đều dâng lên đến đỉnh điểm, hệt như một đốm lửa nhỏ có thể đốt cả rừng xanh vậy, một khi đã đốt lửa lên thì anh không thể khống chế bản thân nữa.Luôn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để xử lí mọi chuyện.Hơn nữa, ba ngày nay, trong lòng Trần Khiêm luôn có một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, ấy vậy mà anh lại muốn giết người!"Tôi biết rồi bác Ôn, tôi cũng không muốn biến mình thành một cỗ máy giết người. Được rồi, bác sắp xếp di, ngay hôm nay chúng ta sẽ đến phía tây Long Giang tìm kiếm linh hồ"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hiện trường đã hỗn loạn cực độ. Tất cả mọi người sợ run núp trong một góc tường.Còn có người đã sùi bọt mép, kẻ đó bị dọa đến sợ vỡ cả mật.Úc Kim Phi cũng sợ đến bật khóc. Cô ta không dám thốt lên một lời nào.Về phía Trần Khiêm, anh hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.'Yên lặng một hồi, một lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt của anh lúc này đã không còn màu đỏ ghê rợn như khi nấy nữa.Trần Khiêm chậm rãi bước tới chỗ của quản gia."Bạn bè của tôi bị mấy người nhốt ở đâu?""Phụt!"Quản gia bị hỏi vậy bỗng nhiên run lên không ngừng.Miệng ông ta phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất co quắp liên hồi, không lâu sau thì bất động.Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi dâng lên nổ tung luôn bộ não của ông ta!"Đi tìm người!"Trần Khiêm ra lệnh cho thuộc hạ đứng phía sau. "Vâng, thưa thiếu điện chủ!" Sau đó, mọi người nhanh chóng rút lui.Trước khi rời đi, Trần Khiêm liếc nhìn ba mẹ con nhà họ Úc đang ôm sát lấy nhau, sau đó thì thu lại ánh mắt, sải bước dài đi ra ngoài.Tĩnh lặng! Hội trường tĩnh lặng như một vùng đất chết, sau khi Trần Khiêm đã rời nơi đó một tiếng đồng hồ vẫn không ai dám cử động.Sợ rằng từ nay về sau, tại khu tâm giác Thiên Thành, chỉ cần nghe đến bốn chữ Tập đoàn Thiên Long, ai ai cũng phải run như cầy sấy.Ba ngày sau.Bên trong trang viên."Thiếu điện chủ, chủ thượng dặn tôi thay cậu điều tra nơi thường có linh hồ xuất hiện đã tìm được. là sâu trong rừng rậm phía tây của vùng Long Giang, nơi đó một năm trước từng có người gặp được linh hồ!"Bác Ôn nói."Hầy, thuộc hạ hiểu ý của chủ thượng, nếu như cậu không có máu linh hồ kiềm chế thì sợ rằng không được bao lâu tâm tính của cậu sẽ bị hận thù chiếm cứ. Đến lúc đó muốn tìm lại tính cách ban đầu của cậu là chuyện rất khó khăn!"Bác Ôn thở dài.Trần Khiêm cau mày.Lời này đúng là đã chạm đến nỗi lo nằm sâu trong lòng của Trần Khiêm.Vốn Trần Khiêm vẫn nghĩ mình hoàn toàn có thể tự khống chế bản tính.'Thế nhưng Trần Khiêm phát hiện, mỗi lần tự anh ra †ay giống như nỗi hận thù đều dâng lên đến đỉnh điểm, hệt như một đốm lửa nhỏ có thể đốt cả rừng xanh vậy, một khi đã đốt lửa lên thì anh không thể khống chế bản thân nữa.Luôn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để xử lí mọi chuyện.Hơn nữa, ba ngày nay, trong lòng Trần Khiêm luôn có một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, ấy vậy mà anh lại muốn giết người!"Tôi biết rồi bác Ôn, tôi cũng không muốn biến mình thành một cỗ máy giết người. Được rồi, bác sắp xếp di, ngay hôm nay chúng ta sẽ đến phía tây Long Giang tìm kiếm linh hồ"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hiện trường đã hỗn loạn cực độ. Tất cả mọi người sợ run núp trong một góc tường.Còn có người đã sùi bọt mép, kẻ đó bị dọa đến sợ vỡ cả mật.Úc Kim Phi cũng sợ đến bật khóc. Cô ta không dám thốt lên một lời nào.Về phía Trần Khiêm, anh hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt.'Yên lặng một hồi, một lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt của anh lúc này đã không còn màu đỏ ghê rợn như khi nấy nữa.Trần Khiêm chậm rãi bước tới chỗ của quản gia."Bạn bè của tôi bị mấy người nhốt ở đâu?""Phụt!"Quản gia bị hỏi vậy bỗng nhiên run lên không ngừng.Miệng ông ta phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất co quắp liên hồi, không lâu sau thì bất động.Bởi vì sợ hãi cực độ, máu tươi dâng lên nổ tung luôn bộ não của ông ta!"Đi tìm người!"Trần Khiêm ra lệnh cho thuộc hạ đứng phía sau. "Vâng, thưa thiếu điện chủ!" Sau đó, mọi người nhanh chóng rút lui.Trước khi rời đi, Trần Khiêm liếc nhìn ba mẹ con nhà họ Úc đang ôm sát lấy nhau, sau đó thì thu lại ánh mắt, sải bước dài đi ra ngoài.Tĩnh lặng! Hội trường tĩnh lặng như một vùng đất chết, sau khi Trần Khiêm đã rời nơi đó một tiếng đồng hồ vẫn không ai dám cử động.Sợ rằng từ nay về sau, tại khu tâm giác Thiên Thành, chỉ cần nghe đến bốn chữ Tập đoàn Thiên Long, ai ai cũng phải run như cầy sấy.Ba ngày sau.Bên trong trang viên."Thiếu điện chủ, chủ thượng dặn tôi thay cậu điều tra nơi thường có linh hồ xuất hiện đã tìm được. là sâu trong rừng rậm phía tây của vùng Long Giang, nơi đó một năm trước từng có người gặp được linh hồ!"Bác Ôn nói."Hầy, thuộc hạ hiểu ý của chủ thượng, nếu như cậu không có máu linh hồ kiềm chế thì sợ rằng không được bao lâu tâm tính của cậu sẽ bị hận thù chiếm cứ. Đến lúc đó muốn tìm lại tính cách ban đầu của cậu là chuyện rất khó khăn!"Bác Ôn thở dài.Trần Khiêm cau mày.Lời này đúng là đã chạm đến nỗi lo nằm sâu trong lòng của Trần Khiêm.Vốn Trần Khiêm vẫn nghĩ mình hoàn toàn có thể tự khống chế bản tính.'Thế nhưng Trần Khiêm phát hiện, mỗi lần tự anh ra †ay giống như nỗi hận thù đều dâng lên đến đỉnh điểm, hệt như một đốm lửa nhỏ có thể đốt cả rừng xanh vậy, một khi đã đốt lửa lên thì anh không thể khống chế bản thân nữa.Luôn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để xử lí mọi chuyện.Hơn nữa, ba ngày nay, trong lòng Trần Khiêm luôn có một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, ấy vậy mà anh lại muốn giết người!"Tôi biết rồi bác Ôn, tôi cũng không muốn biến mình thành một cỗ máy giết người. Được rồi, bác sắp xếp di, ngay hôm nay chúng ta sẽ đến phía tây Long Giang tìm kiếm linh hồ"