Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1333: Tất cả đều phải trốn trong nhà
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Gái gì?"Trương Thiết kinh ngạc, đứng thẳng dậy.Người nào trong phòng cũng tài giỏi.Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ định mang thức ăn lên, nhưng lúc này, lại giật mình đứng im không nhúc nhích.Lục Tông Nguyên chậm rãi đặt chân xuống.Không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng.Vốn nghĩ Trần Khiêm chỉ là nhóc con không có bản lĩnh gì.Nhưng chiêu thức ấy.Chỉ với một chiếc lá rau mà đập nát được cánh cửa. Đây là loại công phu gì chứ?"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!"Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào lẩm bẩm.Để hóa giải ngượng ngùng, một người nhà họ Lục cười nói: "Đại... sư Trương, ông nói gì?"Một hồi mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt của Trương Thiết dại ra."Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!" Ông ta lặp lại câu nói đó."Không thể tưởng tượng được, trên đời thực sự có loại công phu này, thật là được mở rộng tầm mắt!"Trương Thiết run sợ. Cái nhìn đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi."Cậu... cậu Trần, tôi có mắt mà như mù, đây là bản đồ mà cậu cần!"Trương Thiết cung kính đưa bản đồ tới. Lục Tông Nguyên đưa mắt nhìn người nhà. Người nhà họ Lục đều đứng dậy."Cậu Trần, thứ cho tôi bất kính, cậu Trần có thể nể mặt anh Mạnh mà giải cứu nhà họ Lục không?”Lục Tông Nguyên nói xong liền cúi thấp đầu. Trần Khiêm nhận lấy bản đồ.'Thản nhiên hỏi: 'Rốt cuộc có chuyện gì mà đến cả Đại sư Mạnh cũng không giải quyết được?"Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta.Nếu như không phải tấm bản đồ này rất hữu ích đối với bản thân, riêng việc nể mặt Mạnh Khang thì không đủ để Trần Khiêm đếm xỉa đến chuyện của nhà họ Lục."Cậu Trần, là như thế này..."Lục Tông Nguyên vội vàng kể hết ngọn nguồn sự việc.Vốn mấy năm trước nhà họ Lục có một kẻ thù. Sau này, kẻ thù đó tha hương mấy năm. Lúc về lại học được bản lĩnh phi phàm.Cận vệ cao thủ nhất của nhà họ Lục cũng không phải là đối thủ của người này.Kẻ thù kia tuyên bố.Cứ mỗi mười ngày thì giết một người con hoặc cháu họ Lục, giết đến khi nào hết thì thôi.Tới hôm nay, đã có hai người cháu nhà họ Lục bị giết.Lục Tông Nguyên đã sớm hạ lệnh cấm con cháu không được ra ngoài.Tất cả đều phải trốn trong nhà.Kẻ thù này tên là Vương Đại Hải, cách nghĩ của hắn ta rất đơn giản, chính là làm cho nhà họ Lục chết trong sợ hãi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Gái gì?"Trương Thiết kinh ngạc, đứng thẳng dậy.Người nào trong phòng cũng tài giỏi.Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ định mang thức ăn lên, nhưng lúc này, lại giật mình đứng im không nhúc nhích.Lục Tông Nguyên chậm rãi đặt chân xuống.Không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng.Vốn nghĩ Trần Khiêm chỉ là nhóc con không có bản lĩnh gì.Nhưng chiêu thức ấy.Chỉ với một chiếc lá rau mà đập nát được cánh cửa. Đây là loại công phu gì chứ?"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!"Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào lẩm bẩm.Để hóa giải ngượng ngùng, một người nhà họ Lục cười nói: "Đại... sư Trương, ông nói gì?"Một hồi mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt của Trương Thiết dại ra."Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!" Ông ta lặp lại câu nói đó."Không thể tưởng tượng được, trên đời thực sự có loại công phu này, thật là được mở rộng tầm mắt!"Trương Thiết run sợ. Cái nhìn đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi."Cậu... cậu Trần, tôi có mắt mà như mù, đây là bản đồ mà cậu cần!"Trương Thiết cung kính đưa bản đồ tới. Lục Tông Nguyên đưa mắt nhìn người nhà. Người nhà họ Lục đều đứng dậy."Cậu Trần, thứ cho tôi bất kính, cậu Trần có thể nể mặt anh Mạnh mà giải cứu nhà họ Lục không?”Lục Tông Nguyên nói xong liền cúi thấp đầu. Trần Khiêm nhận lấy bản đồ.'Thản nhiên hỏi: 'Rốt cuộc có chuyện gì mà đến cả Đại sư Mạnh cũng không giải quyết được?"Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta.Nếu như không phải tấm bản đồ này rất hữu ích đối với bản thân, riêng việc nể mặt Mạnh Khang thì không đủ để Trần Khiêm đếm xỉa đến chuyện của nhà họ Lục."Cậu Trần, là như thế này..."Lục Tông Nguyên vội vàng kể hết ngọn nguồn sự việc.Vốn mấy năm trước nhà họ Lục có một kẻ thù. Sau này, kẻ thù đó tha hương mấy năm. Lúc về lại học được bản lĩnh phi phàm.Cận vệ cao thủ nhất của nhà họ Lục cũng không phải là đối thủ của người này.Kẻ thù kia tuyên bố.Cứ mỗi mười ngày thì giết một người con hoặc cháu họ Lục, giết đến khi nào hết thì thôi.Tới hôm nay, đã có hai người cháu nhà họ Lục bị giết.Lục Tông Nguyên đã sớm hạ lệnh cấm con cháu không được ra ngoài.Tất cả đều phải trốn trong nhà.Kẻ thù này tên là Vương Đại Hải, cách nghĩ của hắn ta rất đơn giản, chính là làm cho nhà họ Lục chết trong sợ hãi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Gái gì?"Trương Thiết kinh ngạc, đứng thẳng dậy.Người nào trong phòng cũng tài giỏi.Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ định mang thức ăn lên, nhưng lúc này, lại giật mình đứng im không nhúc nhích.Lục Tông Nguyên chậm rãi đặt chân xuống.Không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng.Vốn nghĩ Trần Khiêm chỉ là nhóc con không có bản lĩnh gì.Nhưng chiêu thức ấy.Chỉ với một chiếc lá rau mà đập nát được cánh cửa. Đây là loại công phu gì chứ?"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!"Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào lẩm bẩm.Để hóa giải ngượng ngùng, một người nhà họ Lục cười nói: "Đại... sư Trương, ông nói gì?"Một hồi mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt của Trương Thiết dại ra."Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!" Ông ta lặp lại câu nói đó."Không thể tưởng tượng được, trên đời thực sự có loại công phu này, thật là được mở rộng tầm mắt!"Trương Thiết run sợ. Cái nhìn đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi."Cậu... cậu Trần, tôi có mắt mà như mù, đây là bản đồ mà cậu cần!"Trương Thiết cung kính đưa bản đồ tới. Lục Tông Nguyên đưa mắt nhìn người nhà. Người nhà họ Lục đều đứng dậy."Cậu Trần, thứ cho tôi bất kính, cậu Trần có thể nể mặt anh Mạnh mà giải cứu nhà họ Lục không?”Lục Tông Nguyên nói xong liền cúi thấp đầu. Trần Khiêm nhận lấy bản đồ.'Thản nhiên hỏi: 'Rốt cuộc có chuyện gì mà đến cả Đại sư Mạnh cũng không giải quyết được?"Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta.Nếu như không phải tấm bản đồ này rất hữu ích đối với bản thân, riêng việc nể mặt Mạnh Khang thì không đủ để Trần Khiêm đếm xỉa đến chuyện của nhà họ Lục."Cậu Trần, là như thế này..."Lục Tông Nguyên vội vàng kể hết ngọn nguồn sự việc.Vốn mấy năm trước nhà họ Lục có một kẻ thù. Sau này, kẻ thù đó tha hương mấy năm. Lúc về lại học được bản lĩnh phi phàm.Cận vệ cao thủ nhất của nhà họ Lục cũng không phải là đối thủ của người này.Kẻ thù kia tuyên bố.Cứ mỗi mười ngày thì giết một người con hoặc cháu họ Lục, giết đến khi nào hết thì thôi.Tới hôm nay, đã có hai người cháu nhà họ Lục bị giết.Lục Tông Nguyên đã sớm hạ lệnh cấm con cháu không được ra ngoài.Tất cả đều phải trốn trong nhà.Kẻ thù này tên là Vương Đại Hải, cách nghĩ của hắn ta rất đơn giản, chính là làm cho nhà họ Lục chết trong sợ hãi.