Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1336: Tiếng chuông cửa vang lên
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thì ra hôm nay Chủ tịch Lục có khách quý! Xem ra hôm nay tôi đến hơi đường đột!"Dương Hạ vén sợi tóc mai cười nói."Nhưng không biết vị nào máu mặt như vậy, có thể khiến Chủ tịch Lục quyền uy tôn kính đến thế?""Ha ha, buổi lễ sắp được tổ chức nên khách đến nhà tôi rất nhiều, nhưng vị khách quý này của tôi rất quan trọng, cô Dương, chúng ta nói đến chuyện khác đi? Ngoài ra, kế hoạch hợp tác của cô tôi sẽ dành thời gian cẩn thận xem xét. Mấy ngày nay vừa hay có đại lễ, cô Dương nán lại chơi, đợi đại lễ kế thúc chúng ta chính thức tiến hành đàm phán, cô thấy thế nào?"Dương Hạ cười: "Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ông!"Khu đất nhà họ Lục rất rộng, còn xây nhiều khu biệt thự để đón tiếp khách quý."Cô Dương, thật xin lỗi, khu vực này trừ Chủ tịch Lục ra thì không ai được phép tiến vào!"Hôm sau, Dương Hạ dắt theo người muốn đi dạo trong trang viên nhà họ Lục.Nhưng bị mấy người vệ sĩ chặn lại. "Thật xin lỗi, tôi hơi mạo muội, khu biệt thự VIP nàyrất đặc biệt, không biết vị khách đặc biệt nào ở trong đó? Tôi có biết cậu Trần nào đó là khách quý của Chủ tịch Lục, xem chừng người đó đang ở đây đúng không?"Dương Hạ cười thăm dò. Vệ sĩ không ai nói lời nào. Dương Hạ cau mày rời khỏi."Gô chủ, nhà họ Lục có nhiều bí mật, không cần muộn phiền!"Thuộc hạ khuyên nhủ."Không phải, tôi chỉ nghĩ, không biết có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta không, nếu đúng là như vậy, nhà họ Long ở đây cố gắng không phải vô ích sao? Lục Tông Nguyên này rất cáo già, úp úp mở mở, hôm qua nói chuyện lâu như vậy, cũng không thấy ông ta biểu lộ rõ thái độ gì, đối với cái hợp đồng cả trăm triệu cũng thản nhiên như vậy, không biết rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì”Dương Hạ khoanh tay trầm tư. "Hay là cứ đợi đại lễ xong xuôi, xem ông ta nói gì? Cô chủ, cô cũng có thể tham gia đại lễ, móc nối với vài thương nhân, như vậy cũng có ích cho nhà họ Long!""Tôi biết, nhưng mấy cái lễ hội này tôi không có hứng thú!""Vậy chúng ta đi đâu đây?""Ha ha, ở Long Giang tôi có mấy người bà con, tính ra mấy năm rồi tôi chưa gặp họ, tranh thủ dịp này tôi muốn đi thăm bọn họ chút!"Dương Hạ đáp.Nhưng mà khóe mắt lại xet ngang một tia giễu cợt.Đang nói.Một nhóm người nước ngoài đi ngang qua trước mặt Dương Hạ.Dương Hạ gật đầu chào hỏi.Nhưng cô ta không để ý, trong đám người đó có một người cứ nhìn cô ta bằng một ánh mắt khi dễ kỳ lạ."Ting ting!"Trong một tiểu khu.Tiếng chuông cửa vang lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thì ra hôm nay Chủ tịch Lục có khách quý! Xem ra hôm nay tôi đến hơi đường đột!"Dương Hạ vén sợi tóc mai cười nói."Nhưng không biết vị nào máu mặt như vậy, có thể khiến Chủ tịch Lục quyền uy tôn kính đến thế?""Ha ha, buổi lễ sắp được tổ chức nên khách đến nhà tôi rất nhiều, nhưng vị khách quý này của tôi rất quan trọng, cô Dương, chúng ta nói đến chuyện khác đi? Ngoài ra, kế hoạch hợp tác của cô tôi sẽ dành thời gian cẩn thận xem xét. Mấy ngày nay vừa hay có đại lễ, cô Dương nán lại chơi, đợi đại lễ kế thúc chúng ta chính thức tiến hành đàm phán, cô thấy thế nào?"Dương Hạ cười: "Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ông!"Khu đất nhà họ Lục rất rộng, còn xây nhiều khu biệt thự để đón tiếp khách quý."Cô Dương, thật xin lỗi, khu vực này trừ Chủ tịch Lục ra thì không ai được phép tiến vào!"Hôm sau, Dương Hạ dắt theo người muốn đi dạo trong trang viên nhà họ Lục.Nhưng bị mấy người vệ sĩ chặn lại. "Thật xin lỗi, tôi hơi mạo muội, khu biệt thự VIP nàyrất đặc biệt, không biết vị khách đặc biệt nào ở trong đó? Tôi có biết cậu Trần nào đó là khách quý của Chủ tịch Lục, xem chừng người đó đang ở đây đúng không?"Dương Hạ cười thăm dò. Vệ sĩ không ai nói lời nào. Dương Hạ cau mày rời khỏi."Gô chủ, nhà họ Lục có nhiều bí mật, không cần muộn phiền!"Thuộc hạ khuyên nhủ."Không phải, tôi chỉ nghĩ, không biết có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta không, nếu đúng là như vậy, nhà họ Long ở đây cố gắng không phải vô ích sao? Lục Tông Nguyên này rất cáo già, úp úp mở mở, hôm qua nói chuyện lâu như vậy, cũng không thấy ông ta biểu lộ rõ thái độ gì, đối với cái hợp đồng cả trăm triệu cũng thản nhiên như vậy, không biết rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì”Dương Hạ khoanh tay trầm tư. "Hay là cứ đợi đại lễ xong xuôi, xem ông ta nói gì? Cô chủ, cô cũng có thể tham gia đại lễ, móc nối với vài thương nhân, như vậy cũng có ích cho nhà họ Long!""Tôi biết, nhưng mấy cái lễ hội này tôi không có hứng thú!""Vậy chúng ta đi đâu đây?""Ha ha, ở Long Giang tôi có mấy người bà con, tính ra mấy năm rồi tôi chưa gặp họ, tranh thủ dịp này tôi muốn đi thăm bọn họ chút!"Dương Hạ đáp.Nhưng mà khóe mắt lại xet ngang một tia giễu cợt.Đang nói.Một nhóm người nước ngoài đi ngang qua trước mặt Dương Hạ.Dương Hạ gật đầu chào hỏi.Nhưng cô ta không để ý, trong đám người đó có một người cứ nhìn cô ta bằng một ánh mắt khi dễ kỳ lạ."Ting ting!"Trong một tiểu khu.Tiếng chuông cửa vang lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thì ra hôm nay Chủ tịch Lục có khách quý! Xem ra hôm nay tôi đến hơi đường đột!"Dương Hạ vén sợi tóc mai cười nói."Nhưng không biết vị nào máu mặt như vậy, có thể khiến Chủ tịch Lục quyền uy tôn kính đến thế?""Ha ha, buổi lễ sắp được tổ chức nên khách đến nhà tôi rất nhiều, nhưng vị khách quý này của tôi rất quan trọng, cô Dương, chúng ta nói đến chuyện khác đi? Ngoài ra, kế hoạch hợp tác của cô tôi sẽ dành thời gian cẩn thận xem xét. Mấy ngày nay vừa hay có đại lễ, cô Dương nán lại chơi, đợi đại lễ kế thúc chúng ta chính thức tiến hành đàm phán, cô thấy thế nào?"Dương Hạ cười: "Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ông!"Khu đất nhà họ Lục rất rộng, còn xây nhiều khu biệt thự để đón tiếp khách quý."Cô Dương, thật xin lỗi, khu vực này trừ Chủ tịch Lục ra thì không ai được phép tiến vào!"Hôm sau, Dương Hạ dắt theo người muốn đi dạo trong trang viên nhà họ Lục.Nhưng bị mấy người vệ sĩ chặn lại. "Thật xin lỗi, tôi hơi mạo muội, khu biệt thự VIP nàyrất đặc biệt, không biết vị khách đặc biệt nào ở trong đó? Tôi có biết cậu Trần nào đó là khách quý của Chủ tịch Lục, xem chừng người đó đang ở đây đúng không?"Dương Hạ cười thăm dò. Vệ sĩ không ai nói lời nào. Dương Hạ cau mày rời khỏi."Gô chủ, nhà họ Lục có nhiều bí mật, không cần muộn phiền!"Thuộc hạ khuyên nhủ."Không phải, tôi chỉ nghĩ, không biết có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta không, nếu đúng là như vậy, nhà họ Long ở đây cố gắng không phải vô ích sao? Lục Tông Nguyên này rất cáo già, úp úp mở mở, hôm qua nói chuyện lâu như vậy, cũng không thấy ông ta biểu lộ rõ thái độ gì, đối với cái hợp đồng cả trăm triệu cũng thản nhiên như vậy, không biết rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì”Dương Hạ khoanh tay trầm tư. "Hay là cứ đợi đại lễ xong xuôi, xem ông ta nói gì? Cô chủ, cô cũng có thể tham gia đại lễ, móc nối với vài thương nhân, như vậy cũng có ích cho nhà họ Long!""Tôi biết, nhưng mấy cái lễ hội này tôi không có hứng thú!""Vậy chúng ta đi đâu đây?""Ha ha, ở Long Giang tôi có mấy người bà con, tính ra mấy năm rồi tôi chưa gặp họ, tranh thủ dịp này tôi muốn đi thăm bọn họ chút!"Dương Hạ đáp.Nhưng mà khóe mắt lại xet ngang một tia giễu cợt.Đang nói.Một nhóm người nước ngoài đi ngang qua trước mặt Dương Hạ.Dương Hạ gật đầu chào hỏi.Nhưng cô ta không để ý, trong đám người đó có một người cứ nhìn cô ta bằng một ánh mắt khi dễ kỳ lạ."Ting ting!"Trong một tiểu khu.Tiếng chuông cửa vang lên.