Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1343: Tôi đến giúp ông

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói xong, Lục Siêu và Lục Tuyết cùng đi ra ngoài.Màn đêm dần buông xuống. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝒓a𝔫g == 𝘛𝑅ÙM𝘛𝑅𝑈Y Ệ𝙽.𝚅𝔫 ==Ven hồ ngoại ô Long Giang.Một đội quân đang giằng co với một người."Lục Tông Nguyên, không hổ là nhà họ Lục, thật sự là gọi trợ giúp, nhưng mà dựa vào những người này mà đòi ngăn chặn Vương Đại Hải này sao? Thật đúng là nực cười!"Đứng đối diện Lục Tông Nguyên là một người đàn ông ba lăm ba sáu tuổi, đứng khoanh tay.Nhìn hắn ta có chút thăng trầm, miệng có râu, mặt toàn sẹo. Nhưng đôi mắt thì làm người ta cảm thấy rét run."Vương Đại Hải, hơn nửa tháng này, cậu đã liên tiếp sát hại hai đứa cháu của nhà họ Lục, món nợ máu này hôm này chúng ta tính toán một thể. Năm đó cha con họ Vương các người nham hiểm giả dối, cuối cùng dẫn đến diệt vong, như vậy là đúng người đúng tội rồi!"Lục Tông Nguyên lạnh lùng nói."Im miệng, bất kể hôm nay ông nói gì, bất kể hôm nay ông tìm ai giúp đỡ đều không thoát chết được. đâu.Vừa hay, hôm nay tôi muốn ông tận mắt chứng kiến từng người từng người nhà họ Lục chết đi. Hôm nay tôi sẽ bắt ông, rồi giết từng đứa con cháu nhà họ Lục trước. mắt ông!""Thật không coi ai ra gì, Trương Thiết tôi muốn xem cậu có thủ đoạn gì?"Vừa dứt lời, nhoáng một cái Trương Thiết đã xông tới.Có thể thấy, công phu của Trương Thiết rất cứng rắn, thân thủ mạnh mẽ, ra tay rất hung tợn.Nhưng mà so sánh ra thì.Kể cả tốc độ hay lực đạo đều kém hơn Vương Đại Hải.Hơn nữa Vương Đại Hải sau khi vờn chán. Mới hung hãn ra tay.Trong phút chốc, Trương Thiết lộ đầy sơ hở. Trong lúc khủng hoảng."Tôi đến giúp ông!"Mạnh Khang đến đỡ giúp Trương Thiết một đòn chí mạng của Vương Đại Hải."Nhìn bộ thân thủ của hắn ta có chút quen mắt!" Trân Khiêm quan sát, không kiềm được nói! Nhưng lập tức anh đã hiểu rõ.Công phu mà Vương Đại Hải khổ luyện, xem ra giống với công phu của người bị mình giết chết kia.Hơn nữa, rõ ràng Vương Đại Hải cao siêu hơn. Hản ta hẳn đã ở hàng ngũ nội công thâm hậu.Về thời gian, có vẻ còn luyện sớm hơn cả Mạnh Khang.Võ sĩ nội kình, thời gian luyện càng lâu thì nội kình càng thâm hậu.Cái này giống như một chai rượu trắng ủ trong hầm vài năm, hương vị phải đặc biệt hơn rượu mới.Mạnh Khang và Vương Đại Hải chính là như vậy. Mạnh Khang có kĩ thuật thực chiến phong phú, nhưng ngặt nỗi nội kình của Vương Đại Hãi thâm hậu hơn ông ấy.Đấu hơn năm mươi hiệp, Mạnh Khang đã ôm ngực, liên tục lùi về.Rõ ràng là không chống đỡ nỗi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói xong, Lục Siêu và Lục Tuyết cùng đi ra ngoài.Màn đêm dần buông xuống. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝒓a𝔫g == 𝘛𝑅ÙM𝘛𝑅𝑈Y Ệ𝙽.𝚅𝔫 ==Ven hồ ngoại ô Long Giang.Một đội quân đang giằng co với một người."Lục Tông Nguyên, không hổ là nhà họ Lục, thật sự là gọi trợ giúp, nhưng mà dựa vào những người này mà đòi ngăn chặn Vương Đại Hải này sao? Thật đúng là nực cười!"Đứng đối diện Lục Tông Nguyên là một người đàn ông ba lăm ba sáu tuổi, đứng khoanh tay.Nhìn hắn ta có chút thăng trầm, miệng có râu, mặt toàn sẹo. Nhưng đôi mắt thì làm người ta cảm thấy rét run."Vương Đại Hải, hơn nửa tháng này, cậu đã liên tiếp sát hại hai đứa cháu của nhà họ Lục, món nợ máu này hôm này chúng ta tính toán một thể. Năm đó cha con họ Vương các người nham hiểm giả dối, cuối cùng dẫn đến diệt vong, như vậy là đúng người đúng tội rồi!"Lục Tông Nguyên lạnh lùng nói."Im miệng, bất kể hôm nay ông nói gì, bất kể hôm nay ông tìm ai giúp đỡ đều không thoát chết được. đâu.Vừa hay, hôm nay tôi muốn ông tận mắt chứng kiến từng người từng người nhà họ Lục chết đi. Hôm nay tôi sẽ bắt ông, rồi giết từng đứa con cháu nhà họ Lục trước. mắt ông!""Thật không coi ai ra gì, Trương Thiết tôi muốn xem cậu có thủ đoạn gì?"Vừa dứt lời, nhoáng một cái Trương Thiết đã xông tới.Có thể thấy, công phu của Trương Thiết rất cứng rắn, thân thủ mạnh mẽ, ra tay rất hung tợn.Nhưng mà so sánh ra thì.Kể cả tốc độ hay lực đạo đều kém hơn Vương Đại Hải.Hơn nữa Vương Đại Hải sau khi vờn chán. Mới hung hãn ra tay.Trong phút chốc, Trương Thiết lộ đầy sơ hở. Trong lúc khủng hoảng."Tôi đến giúp ông!"Mạnh Khang đến đỡ giúp Trương Thiết một đòn chí mạng của Vương Đại Hải."Nhìn bộ thân thủ của hắn ta có chút quen mắt!" Trân Khiêm quan sát, không kiềm được nói! Nhưng lập tức anh đã hiểu rõ.Công phu mà Vương Đại Hải khổ luyện, xem ra giống với công phu của người bị mình giết chết kia.Hơn nữa, rõ ràng Vương Đại Hải cao siêu hơn. Hản ta hẳn đã ở hàng ngũ nội công thâm hậu.Về thời gian, có vẻ còn luyện sớm hơn cả Mạnh Khang.Võ sĩ nội kình, thời gian luyện càng lâu thì nội kình càng thâm hậu.Cái này giống như một chai rượu trắng ủ trong hầm vài năm, hương vị phải đặc biệt hơn rượu mới.Mạnh Khang và Vương Đại Hải chính là như vậy. Mạnh Khang có kĩ thuật thực chiến phong phú, nhưng ngặt nỗi nội kình của Vương Đại Hãi thâm hậu hơn ông ấy.Đấu hơn năm mươi hiệp, Mạnh Khang đã ôm ngực, liên tục lùi về.Rõ ràng là không chống đỡ nỗi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói xong, Lục Siêu và Lục Tuyết cùng đi ra ngoài.Màn đêm dần buông xuống. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝒓a𝔫g == 𝘛𝑅ÙM𝘛𝑅𝑈Y Ệ𝙽.𝚅𝔫 ==Ven hồ ngoại ô Long Giang.Một đội quân đang giằng co với một người."Lục Tông Nguyên, không hổ là nhà họ Lục, thật sự là gọi trợ giúp, nhưng mà dựa vào những người này mà đòi ngăn chặn Vương Đại Hải này sao? Thật đúng là nực cười!"Đứng đối diện Lục Tông Nguyên là một người đàn ông ba lăm ba sáu tuổi, đứng khoanh tay.Nhìn hắn ta có chút thăng trầm, miệng có râu, mặt toàn sẹo. Nhưng đôi mắt thì làm người ta cảm thấy rét run."Vương Đại Hải, hơn nửa tháng này, cậu đã liên tiếp sát hại hai đứa cháu của nhà họ Lục, món nợ máu này hôm này chúng ta tính toán một thể. Năm đó cha con họ Vương các người nham hiểm giả dối, cuối cùng dẫn đến diệt vong, như vậy là đúng người đúng tội rồi!"Lục Tông Nguyên lạnh lùng nói."Im miệng, bất kể hôm nay ông nói gì, bất kể hôm nay ông tìm ai giúp đỡ đều không thoát chết được. đâu.Vừa hay, hôm nay tôi muốn ông tận mắt chứng kiến từng người từng người nhà họ Lục chết đi. Hôm nay tôi sẽ bắt ông, rồi giết từng đứa con cháu nhà họ Lục trước. mắt ông!""Thật không coi ai ra gì, Trương Thiết tôi muốn xem cậu có thủ đoạn gì?"Vừa dứt lời, nhoáng một cái Trương Thiết đã xông tới.Có thể thấy, công phu của Trương Thiết rất cứng rắn, thân thủ mạnh mẽ, ra tay rất hung tợn.Nhưng mà so sánh ra thì.Kể cả tốc độ hay lực đạo đều kém hơn Vương Đại Hải.Hơn nữa Vương Đại Hải sau khi vờn chán. Mới hung hãn ra tay.Trong phút chốc, Trương Thiết lộ đầy sơ hở. Trong lúc khủng hoảng."Tôi đến giúp ông!"Mạnh Khang đến đỡ giúp Trương Thiết một đòn chí mạng của Vương Đại Hải."Nhìn bộ thân thủ của hắn ta có chút quen mắt!" Trân Khiêm quan sát, không kiềm được nói! Nhưng lập tức anh đã hiểu rõ.Công phu mà Vương Đại Hải khổ luyện, xem ra giống với công phu của người bị mình giết chết kia.Hơn nữa, rõ ràng Vương Đại Hải cao siêu hơn. Hản ta hẳn đã ở hàng ngũ nội công thâm hậu.Về thời gian, có vẻ còn luyện sớm hơn cả Mạnh Khang.Võ sĩ nội kình, thời gian luyện càng lâu thì nội kình càng thâm hậu.Cái này giống như một chai rượu trắng ủ trong hầm vài năm, hương vị phải đặc biệt hơn rượu mới.Mạnh Khang và Vương Đại Hải chính là như vậy. Mạnh Khang có kĩ thuật thực chiến phong phú, nhưng ngặt nỗi nội kình của Vương Đại Hãi thâm hậu hơn ông ấy.Đấu hơn năm mươi hiệp, Mạnh Khang đã ôm ngực, liên tục lùi về.Rõ ràng là không chống đỡ nỗi.

Chương 1343: Tôi đến giúp ông