Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1351: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Nghe nói Lục gia chủ bắt được Trân Khiêm? Nhà họ Mạc tôi thật sự không biết nên tạ ơn thế nào!”Người còn chưa đến mà tiếng cười nói của mọi người nhà họ Mạc đã truyền đến trước.Lần này, nhà họ Mạc có tổng cộng tám người đến, do một người đàn ông trung niên dẫn đầu.“Mạc Vân Hải ông khiêm tốn quá. Nói cho cùng thì ở Long Giang, hai nhà Mạc - Lục vẫn là người một nhà mà, 'Trần Khiêm này cũng chỉ là người ngoài, nào có đạo lý vì người ngoài mà bỏ người nhà chứ?”Lục Tông Nguyên nhàn nhạt cười nói.“Quả nhiên là cậu ta! Làm bọn tôi tìm kiếm rất vất vải"Mạc Vân Hải đến gần, nhìn chăm chú, lập tức vui vẻ.Mạc Vân Hải là nhân vật trưởng lão của nhà họ Mạc. ở Long Giang, cả gia tộc là do ông ta quản lý.Lúc này, bắt được Trần Khiêm là một công lớn, không biết chú Hai Mạc Trường Không sẽ thưởng cho. mình thế nào?“Cậu ta trúng Bác Linh Tán, đã mất tri giác rồi. Hừ, xem con cá chạch cậu làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay tôi!"Mạc Vân Hải lạnh lùng nói.“Nhưng mà Chủ tịch Lục, ông nói xem với thực lực dũng mãnh như tên Trần Khiêm này, sao tôi cảm thấy cậu ta thế này...”Rõ ràng hôm nay tâm trạng của Mạc Vân Hải rất tốt.“Chú Mạc, thế là chú sai rồi. Ba cháu không nói dối đâu, người nhà họ Lục chúng cháu đều đã nhìn thấy thực. lực của Trần Khiêm rồi, quả thực không hề tâm thường. Sở dĩ có thể dễ dàng bắt được anh ta như vậy là nhờ em gái cháu và cả tác dụng Bác Linh Tán của chú nữa. Nếu không, thật sự phải tốn rất nhiều sức lực để đối phó với anh tai”Lúc này, Lục Tuyết vén tóc, cười nói.“Vẫn là cháu gái Lục Tuyết biết nói chuyện. Chuyện này là cháu gái Lục Tuyết lập được công lớn, nhà họ Mạc sẽ không quên phần công lao này đâu!”“Hừ, uống phải Bác Linh Tán, cho dù cậu có tu vi cao hơn nữa thì lúc này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, hôn mê đến nỗi đánh cũng không tỉnh được!”Mạc Vân Hải nói.Sau đó xua tay: “Người đâu, đưa Trần Khiêm về nhà họ Mạc, đợi Nhị trưởng lão từ Nam Dương về xử lý!”“Vâng”Thuộc hạ nhà họ Mạc nói.“Đợi đã, các người là ai? Dám cả gan đánh cậu Trần!"Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.Mọi người tìm hướng phát ra giọng nói.Thì nhìn thấy một ông lão, không biết đã xuất hiện ở phía sau mọi người từ lúc nào.“À, hóa ra là Đại sư Mạnh Khang đến à. Đại sư Mạnh Khang, đây là bản đồ An Lĩnh của ông, đây là đồ gia truyền của nhà họ Mạnh, sao có thể tùy tiện đưa cho tên nhóc này được. Hơn nữa Trần Khiêm còn không biết đủ, muốn cướp luôn cả “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, quả thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mài”Lục Tông Nguyên nhìn thấy Mạnh Khang, không khỏi giật mình.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Nghe nói Lục gia chủ bắt được Trân Khiêm? Nhà họ Mạc tôi thật sự không biết nên tạ ơn thế nào!”Người còn chưa đến mà tiếng cười nói của mọi người nhà họ Mạc đã truyền đến trước.Lần này, nhà họ Mạc có tổng cộng tám người đến, do một người đàn ông trung niên dẫn đầu.“Mạc Vân Hải ông khiêm tốn quá. Nói cho cùng thì ở Long Giang, hai nhà Mạc - Lục vẫn là người một nhà mà, 'Trần Khiêm này cũng chỉ là người ngoài, nào có đạo lý vì người ngoài mà bỏ người nhà chứ?”Lục Tông Nguyên nhàn nhạt cười nói.“Quả nhiên là cậu ta! Làm bọn tôi tìm kiếm rất vất vải"Mạc Vân Hải đến gần, nhìn chăm chú, lập tức vui vẻ.Mạc Vân Hải là nhân vật trưởng lão của nhà họ Mạc. ở Long Giang, cả gia tộc là do ông ta quản lý.Lúc này, bắt được Trần Khiêm là một công lớn, không biết chú Hai Mạc Trường Không sẽ thưởng cho. mình thế nào?“Cậu ta trúng Bác Linh Tán, đã mất tri giác rồi. Hừ, xem con cá chạch cậu làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay tôi!"Mạc Vân Hải lạnh lùng nói.“Nhưng mà Chủ tịch Lục, ông nói xem với thực lực dũng mãnh như tên Trần Khiêm này, sao tôi cảm thấy cậu ta thế này...”Rõ ràng hôm nay tâm trạng của Mạc Vân Hải rất tốt.“Chú Mạc, thế là chú sai rồi. Ba cháu không nói dối đâu, người nhà họ Lục chúng cháu đều đã nhìn thấy thực. lực của Trần Khiêm rồi, quả thực không hề tâm thường. Sở dĩ có thể dễ dàng bắt được anh ta như vậy là nhờ em gái cháu và cả tác dụng Bác Linh Tán của chú nữa. Nếu không, thật sự phải tốn rất nhiều sức lực để đối phó với anh tai”Lúc này, Lục Tuyết vén tóc, cười nói.“Vẫn là cháu gái Lục Tuyết biết nói chuyện. Chuyện này là cháu gái Lục Tuyết lập được công lớn, nhà họ Mạc sẽ không quên phần công lao này đâu!”“Hừ, uống phải Bác Linh Tán, cho dù cậu có tu vi cao hơn nữa thì lúc này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, hôn mê đến nỗi đánh cũng không tỉnh được!”Mạc Vân Hải nói.Sau đó xua tay: “Người đâu, đưa Trần Khiêm về nhà họ Mạc, đợi Nhị trưởng lão từ Nam Dương về xử lý!”“Vâng”Thuộc hạ nhà họ Mạc nói.“Đợi đã, các người là ai? Dám cả gan đánh cậu Trần!"Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.Mọi người tìm hướng phát ra giọng nói.Thì nhìn thấy một ông lão, không biết đã xuất hiện ở phía sau mọi người từ lúc nào.“À, hóa ra là Đại sư Mạnh Khang đến à. Đại sư Mạnh Khang, đây là bản đồ An Lĩnh của ông, đây là đồ gia truyền của nhà họ Mạnh, sao có thể tùy tiện đưa cho tên nhóc này được. Hơn nữa Trần Khiêm còn không biết đủ, muốn cướp luôn cả “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, quả thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mài”Lục Tông Nguyên nhìn thấy Mạnh Khang, không khỏi giật mình.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Nghe nói Lục gia chủ bắt được Trân Khiêm? Nhà họ Mạc tôi thật sự không biết nên tạ ơn thế nào!”Người còn chưa đến mà tiếng cười nói của mọi người nhà họ Mạc đã truyền đến trước.Lần này, nhà họ Mạc có tổng cộng tám người đến, do một người đàn ông trung niên dẫn đầu.“Mạc Vân Hải ông khiêm tốn quá. Nói cho cùng thì ở Long Giang, hai nhà Mạc - Lục vẫn là người một nhà mà, 'Trần Khiêm này cũng chỉ là người ngoài, nào có đạo lý vì người ngoài mà bỏ người nhà chứ?”Lục Tông Nguyên nhàn nhạt cười nói.“Quả nhiên là cậu ta! Làm bọn tôi tìm kiếm rất vất vải"Mạc Vân Hải đến gần, nhìn chăm chú, lập tức vui vẻ.Mạc Vân Hải là nhân vật trưởng lão của nhà họ Mạc. ở Long Giang, cả gia tộc là do ông ta quản lý.Lúc này, bắt được Trần Khiêm là một công lớn, không biết chú Hai Mạc Trường Không sẽ thưởng cho. mình thế nào?“Cậu ta trúng Bác Linh Tán, đã mất tri giác rồi. Hừ, xem con cá chạch cậu làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay tôi!"Mạc Vân Hải lạnh lùng nói.“Nhưng mà Chủ tịch Lục, ông nói xem với thực lực dũng mãnh như tên Trần Khiêm này, sao tôi cảm thấy cậu ta thế này...”Rõ ràng hôm nay tâm trạng của Mạc Vân Hải rất tốt.“Chú Mạc, thế là chú sai rồi. Ba cháu không nói dối đâu, người nhà họ Lục chúng cháu đều đã nhìn thấy thực. lực của Trần Khiêm rồi, quả thực không hề tâm thường. Sở dĩ có thể dễ dàng bắt được anh ta như vậy là nhờ em gái cháu và cả tác dụng Bác Linh Tán của chú nữa. Nếu không, thật sự phải tốn rất nhiều sức lực để đối phó với anh tai”Lúc này, Lục Tuyết vén tóc, cười nói.“Vẫn là cháu gái Lục Tuyết biết nói chuyện. Chuyện này là cháu gái Lục Tuyết lập được công lớn, nhà họ Mạc sẽ không quên phần công lao này đâu!”“Hừ, uống phải Bác Linh Tán, cho dù cậu có tu vi cao hơn nữa thì lúc này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, hôn mê đến nỗi đánh cũng không tỉnh được!”Mạc Vân Hải nói.Sau đó xua tay: “Người đâu, đưa Trần Khiêm về nhà họ Mạc, đợi Nhị trưởng lão từ Nam Dương về xử lý!”“Vâng”Thuộc hạ nhà họ Mạc nói.“Đợi đã, các người là ai? Dám cả gan đánh cậu Trần!"Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.Mọi người tìm hướng phát ra giọng nói.Thì nhìn thấy một ông lão, không biết đã xuất hiện ở phía sau mọi người từ lúc nào.“À, hóa ra là Đại sư Mạnh Khang đến à. Đại sư Mạnh Khang, đây là bản đồ An Lĩnh của ông, đây là đồ gia truyền của nhà họ Mạnh, sao có thể tùy tiện đưa cho tên nhóc này được. Hơn nữa Trần Khiêm còn không biết đủ, muốn cướp luôn cả “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, quả thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mài”Lục Tông Nguyên nhìn thấy Mạnh Khang, không khỏi giật mình.

Chương 1351: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt