Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1376: Tôi không cam tâm

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, một luồng khí thịnh nộ từ trên người bốc ra.Đôi mắt của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ, vô cùng rợn người.“Tưởng mình là nhân vật gì, hôm nay tôi sẽ giết cậu ngay tại đây, xem cậu điên cuồng cái gì!”Lúc này, Mạc Vũ như nổi cơn tam bành.Từ lúc xuất đạo, hắn đã đánh đâu thắng đó, được chân truyền từ ba hắn.Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã thế này.Chỉ một người mà dám diệt cả gia tộc họ Mạc, quá ngông cuồng rồi!Mạc Vũ nắm chặt hai tay. Một luồng khí nội kình bao quanh cơ thể.Hắn phóng lên, phi chân về phía Trần Khiêm.Tốc độ của hẳn rất nhanh.Nhưng... Trần Khiêm còn nhanh hơn.Anh cũng đưa chân giống vậy để đánh trả. Rắc!Tiếng xương nứt giòn tan vang lên, Mạc Vũ bị văng ra ngoài.Cơ thể làm gãy cột đá trong đại sảnh, một chân cũng bị gấy.“Cái gì?” Mạc Vân Sơn đã chảy mồ hôi lạnh.Ông ta phát hiện ra, cho dù là ai có mặt lúc này cũng khó mà ngăn được đòn của Trần Khiêm.“Tất cả người nhà họ Mạc, lêt Mạc Vân Sơn hét lớn một tiếng.Nhà họ Mạc quyết tâm, xông lên vây hãm Trần Khiêm.Những người được gọi là cao thủ nhà họ Mạc này, không được xem là cao thủ của gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chính gốc, nhiều nhất cũng chỉ là tay ngang mà thôi.Sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Lúc này, Trần Khiêm giết họ như đang cắt rau. Chiêu nào cũng chí mạng. “Mạnh quá! Mạnh quá rồi!”Mạc Vân Sơn nuốt nước bọt, nhiều người như vậy mà không đấu lại được sức mạnh của Trần Khiêm.Nhân lúc hỗn loạn, ông ta đến trước mặt Mạc Vũ đã bị một đòn nặng nề.“Cậu Hai, cậu thế nào rồi!?”Mạc Vân Sơn lo lắng hét lên.“Đứt rồi, kinh mạch của tôi bị hắn chặt đứt rồi!” Mạc Vũ chịu đựng đau đớn.“AICòn tiếng la hét thảm thiết thì vang lên không ngừng.Một số gia quyến của nhà họ Mạc, mặc dù bọn họ cũng từng thấy sóng to gió lớn rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh tàn sát thế này bao giờ.Lúc này ôm lấy đứa trẻ, hoảng sợ kêu lên.“Không được rồi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Khiêm, hắn quá mạnh, cậu Hai, tôi đưa cậu đi trước, giữ được mạng sống mới quan trọng!”Mắt thấy người nhà họ Mạc lần lượt nằm xuống.Mạc Vân Sơn lòng như lửa đốt.“Không! Tôi không cam tâm!”Mạc Vũ cắn răng.“Vậy cũng không được! Cậu Ba đã xảy ra chuyện rồi, cậu không thể nào xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả cứ đợi gia chủ về quyết định, cậu Hai, chúng ta đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, một luồng khí thịnh nộ từ trên người bốc ra.Đôi mắt của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ, vô cùng rợn người.“Tưởng mình là nhân vật gì, hôm nay tôi sẽ giết cậu ngay tại đây, xem cậu điên cuồng cái gì!”Lúc này, Mạc Vũ như nổi cơn tam bành.Từ lúc xuất đạo, hắn đã đánh đâu thắng đó, được chân truyền từ ba hắn.Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã thế này.Chỉ một người mà dám diệt cả gia tộc họ Mạc, quá ngông cuồng rồi!Mạc Vũ nắm chặt hai tay. Một luồng khí nội kình bao quanh cơ thể.Hắn phóng lên, phi chân về phía Trần Khiêm.Tốc độ của hẳn rất nhanh.Nhưng... Trần Khiêm còn nhanh hơn.Anh cũng đưa chân giống vậy để đánh trả. Rắc!Tiếng xương nứt giòn tan vang lên, Mạc Vũ bị văng ra ngoài.Cơ thể làm gãy cột đá trong đại sảnh, một chân cũng bị gấy.“Cái gì?” Mạc Vân Sơn đã chảy mồ hôi lạnh.Ông ta phát hiện ra, cho dù là ai có mặt lúc này cũng khó mà ngăn được đòn của Trần Khiêm.“Tất cả người nhà họ Mạc, lêt Mạc Vân Sơn hét lớn một tiếng.Nhà họ Mạc quyết tâm, xông lên vây hãm Trần Khiêm.Những người được gọi là cao thủ nhà họ Mạc này, không được xem là cao thủ của gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chính gốc, nhiều nhất cũng chỉ là tay ngang mà thôi.Sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Lúc này, Trần Khiêm giết họ như đang cắt rau. Chiêu nào cũng chí mạng. “Mạnh quá! Mạnh quá rồi!”Mạc Vân Sơn nuốt nước bọt, nhiều người như vậy mà không đấu lại được sức mạnh của Trần Khiêm.Nhân lúc hỗn loạn, ông ta đến trước mặt Mạc Vũ đã bị một đòn nặng nề.“Cậu Hai, cậu thế nào rồi!?”Mạc Vân Sơn lo lắng hét lên.“Đứt rồi, kinh mạch của tôi bị hắn chặt đứt rồi!” Mạc Vũ chịu đựng đau đớn.“AICòn tiếng la hét thảm thiết thì vang lên không ngừng.Một số gia quyến của nhà họ Mạc, mặc dù bọn họ cũng từng thấy sóng to gió lớn rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh tàn sát thế này bao giờ.Lúc này ôm lấy đứa trẻ, hoảng sợ kêu lên.“Không được rồi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Khiêm, hắn quá mạnh, cậu Hai, tôi đưa cậu đi trước, giữ được mạng sống mới quan trọng!”Mắt thấy người nhà họ Mạc lần lượt nằm xuống.Mạc Vân Sơn lòng như lửa đốt.“Không! Tôi không cam tâm!”Mạc Vũ cắn răng.“Vậy cũng không được! Cậu Ba đã xảy ra chuyện rồi, cậu không thể nào xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả cứ đợi gia chủ về quyết định, cậu Hai, chúng ta đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, một luồng khí thịnh nộ từ trên người bốc ra.Đôi mắt của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ, vô cùng rợn người.“Tưởng mình là nhân vật gì, hôm nay tôi sẽ giết cậu ngay tại đây, xem cậu điên cuồng cái gì!”Lúc này, Mạc Vũ như nổi cơn tam bành.Từ lúc xuất đạo, hắn đã đánh đâu thắng đó, được chân truyền từ ba hắn.Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã thế này.Chỉ một người mà dám diệt cả gia tộc họ Mạc, quá ngông cuồng rồi!Mạc Vũ nắm chặt hai tay. Một luồng khí nội kình bao quanh cơ thể.Hắn phóng lên, phi chân về phía Trần Khiêm.Tốc độ của hẳn rất nhanh.Nhưng... Trần Khiêm còn nhanh hơn.Anh cũng đưa chân giống vậy để đánh trả. Rắc!Tiếng xương nứt giòn tan vang lên, Mạc Vũ bị văng ra ngoài.Cơ thể làm gãy cột đá trong đại sảnh, một chân cũng bị gấy.“Cái gì?” Mạc Vân Sơn đã chảy mồ hôi lạnh.Ông ta phát hiện ra, cho dù là ai có mặt lúc này cũng khó mà ngăn được đòn của Trần Khiêm.“Tất cả người nhà họ Mạc, lêt Mạc Vân Sơn hét lớn một tiếng.Nhà họ Mạc quyết tâm, xông lên vây hãm Trần Khiêm.Những người được gọi là cao thủ nhà họ Mạc này, không được xem là cao thủ của gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chính gốc, nhiều nhất cũng chỉ là tay ngang mà thôi.Sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Lúc này, Trần Khiêm giết họ như đang cắt rau. Chiêu nào cũng chí mạng. “Mạnh quá! Mạnh quá rồi!”Mạc Vân Sơn nuốt nước bọt, nhiều người như vậy mà không đấu lại được sức mạnh của Trần Khiêm.Nhân lúc hỗn loạn, ông ta đến trước mặt Mạc Vũ đã bị một đòn nặng nề.“Cậu Hai, cậu thế nào rồi!?”Mạc Vân Sơn lo lắng hét lên.“Đứt rồi, kinh mạch của tôi bị hắn chặt đứt rồi!” Mạc Vũ chịu đựng đau đớn.“AICòn tiếng la hét thảm thiết thì vang lên không ngừng.Một số gia quyến của nhà họ Mạc, mặc dù bọn họ cũng từng thấy sóng to gió lớn rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh tàn sát thế này bao giờ.Lúc này ôm lấy đứa trẻ, hoảng sợ kêu lên.“Không được rồi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Khiêm, hắn quá mạnh, cậu Hai, tôi đưa cậu đi trước, giữ được mạng sống mới quan trọng!”Mắt thấy người nhà họ Mạc lần lượt nằm xuống.Mạc Vân Sơn lòng như lửa đốt.“Không! Tôi không cam tâm!”Mạc Vũ cắn răng.“Vậy cũng không được! Cậu Ba đã xảy ra chuyện rồi, cậu không thể nào xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả cứ đợi gia chủ về quyết định, cậu Hai, chúng ta đi!”

Chương 1376: Tôi không cam tâm