Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1388: Người bên Hồn Điện sao

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba... ba?”Còn lúc này, Trần Cận Đông đã phát ngốc luôn rồi.Đúng vậy, người trước mặt chính là người cha mà mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện của ông ấy.Trần Cận Đông hơi kích động.“Ông nội?”Mặc dù Trần Hiểu chưa từng gặp Trần Điểm Thương,nhưng hôm nay cô thật sự kinh ngạc khi biết ông nội vẫn còn sống.“Đông Nhị, đây là cháu gái Trần Hiểu của ba à?”Trần Điểm Thương bước vào, nắm tay Trần Hiểu với vẻ mặt cưng chiều.“Đúng vậy... ba, mấy năm qua ba... ba đi đâu thế?” Trần Cận Đông vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.“Đợi ba quét đám rác rưởi này đi rồi sẽ nói chuyện này với con sau.”Trần Điểm Thương cười lạnh.“Hóa ra... ông là Trần Điểm Thương, gia chủ đã mất tích mười mấy năm của nhà họ Trần, thảo nào, có điều ông tới đây cũng tốt, hôm nay tôi định tàn sát nhà họ Trần, nếu tính cả ông thì mới đủ hết cả nhà họ Trần.”Mạc Trường Không cười lạnh nói.“Chỉ với đám chuột nhắt các cậu cũng muốn tàn sát nhà họ Trần à? Chỉ sợ ngay cả Mạc Thương Long cũng không dám lớn tiếng khoác lác trước mặt tôi như thế!!!”Trần Điểm Thương chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nói.“Cái gì?”Cả Mạc Trường Không và Mạc Vệ Bình đều ngẩn người.“Ồ? Ông quen cả ông chú Ba Mạc Thương Long, lão trưởng lão nhà họ Mạc à? Vậy tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ông chú Ba nói gì về Trần Điểm Thương thế?”Trong lòng Mạc Trường Không vẫn lộp bộp một chút.Mạc Thương Long, nói thế nào nhỉ, ông ta giống như biểu tượng của nhà họ Mạc, thân phận cực kỳ thần bí.Ngay cả những gia tộc ẩn dật khác cũng hiểu biết rất ít về ông cụ.Mà nhà họ Trần, dù sao cũng chỉ là một thương gia giàu có, sao có thể quen biết ông cụ chứ?“Tôi nhớ mấy gia tộc ẩn dật các cậu có quy định nghiêm ngặt riêng mà, đó là không được gia nhập tùy tiện tiến vào thế tục, vậy mà mấy lũ chuột nhắt các cậu thì hay rồi, không những lén lút vào thế tục xây dựng gia tộc riêng cho mình, mà còn xen vào chuyện thế tục, bây giờ còn muốn tuyên bố tiêu diệt nhà họ Trần nữa, lũ chuột nhắt các cậu thật sự quá xem thường quy tắc nhà họ Mạc rồi.”Trần Điểm Thương cười lớn. Sau đó ông ngồi xuống vị trí đầu tiên.“Ông Trần, rốt cuộc ông đến từ thế lực nào vậy? Tại sao một thương gia giàu có như ông lại nắm rõ chuyện gia tộc ẩn dật nhà chúng tôi như vậy?”Mạc Trường Không hỏi.“Ha ha, tôi đến từ Hồn Điện đó, thế nào, cậu đã từng nghe Mạc Thương Long nhắc đến cái tên này chưa?”“Hồn... Hồn Điện sao?” Mí mắt Mạc Trường Không giật mạnh. “Là người bên Hồn Điện sao?”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba... ba?”Còn lúc này, Trần Cận Đông đã phát ngốc luôn rồi.Đúng vậy, người trước mặt chính là người cha mà mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện của ông ấy.Trần Cận Đông hơi kích động.“Ông nội?”Mặc dù Trần Hiểu chưa từng gặp Trần Điểm Thương,nhưng hôm nay cô thật sự kinh ngạc khi biết ông nội vẫn còn sống.“Đông Nhị, đây là cháu gái Trần Hiểu của ba à?”Trần Điểm Thương bước vào, nắm tay Trần Hiểu với vẻ mặt cưng chiều.“Đúng vậy... ba, mấy năm qua ba... ba đi đâu thế?” Trần Cận Đông vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.“Đợi ba quét đám rác rưởi này đi rồi sẽ nói chuyện này với con sau.”Trần Điểm Thương cười lạnh.“Hóa ra... ông là Trần Điểm Thương, gia chủ đã mất tích mười mấy năm của nhà họ Trần, thảo nào, có điều ông tới đây cũng tốt, hôm nay tôi định tàn sát nhà họ Trần, nếu tính cả ông thì mới đủ hết cả nhà họ Trần.”Mạc Trường Không cười lạnh nói.“Chỉ với đám chuột nhắt các cậu cũng muốn tàn sát nhà họ Trần à? Chỉ sợ ngay cả Mạc Thương Long cũng không dám lớn tiếng khoác lác trước mặt tôi như thế!!!”Trần Điểm Thương chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nói.“Cái gì?”Cả Mạc Trường Không và Mạc Vệ Bình đều ngẩn người.“Ồ? Ông quen cả ông chú Ba Mạc Thương Long, lão trưởng lão nhà họ Mạc à? Vậy tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ông chú Ba nói gì về Trần Điểm Thương thế?”Trong lòng Mạc Trường Không vẫn lộp bộp một chút.Mạc Thương Long, nói thế nào nhỉ, ông ta giống như biểu tượng của nhà họ Mạc, thân phận cực kỳ thần bí.Ngay cả những gia tộc ẩn dật khác cũng hiểu biết rất ít về ông cụ.Mà nhà họ Trần, dù sao cũng chỉ là một thương gia giàu có, sao có thể quen biết ông cụ chứ?“Tôi nhớ mấy gia tộc ẩn dật các cậu có quy định nghiêm ngặt riêng mà, đó là không được gia nhập tùy tiện tiến vào thế tục, vậy mà mấy lũ chuột nhắt các cậu thì hay rồi, không những lén lút vào thế tục xây dựng gia tộc riêng cho mình, mà còn xen vào chuyện thế tục, bây giờ còn muốn tuyên bố tiêu diệt nhà họ Trần nữa, lũ chuột nhắt các cậu thật sự quá xem thường quy tắc nhà họ Mạc rồi.”Trần Điểm Thương cười lớn. Sau đó ông ngồi xuống vị trí đầu tiên.“Ông Trần, rốt cuộc ông đến từ thế lực nào vậy? Tại sao một thương gia giàu có như ông lại nắm rõ chuyện gia tộc ẩn dật nhà chúng tôi như vậy?”Mạc Trường Không hỏi.“Ha ha, tôi đến từ Hồn Điện đó, thế nào, cậu đã từng nghe Mạc Thương Long nhắc đến cái tên này chưa?”“Hồn... Hồn Điện sao?” Mí mắt Mạc Trường Không giật mạnh. “Là người bên Hồn Điện sao?”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba... ba?”Còn lúc này, Trần Cận Đông đã phát ngốc luôn rồi.Đúng vậy, người trước mặt chính là người cha mà mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện của ông ấy.Trần Cận Đông hơi kích động.“Ông nội?”Mặc dù Trần Hiểu chưa từng gặp Trần Điểm Thương,nhưng hôm nay cô thật sự kinh ngạc khi biết ông nội vẫn còn sống.“Đông Nhị, đây là cháu gái Trần Hiểu của ba à?”Trần Điểm Thương bước vào, nắm tay Trần Hiểu với vẻ mặt cưng chiều.“Đúng vậy... ba, mấy năm qua ba... ba đi đâu thế?” Trần Cận Đông vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.“Đợi ba quét đám rác rưởi này đi rồi sẽ nói chuyện này với con sau.”Trần Điểm Thương cười lạnh.“Hóa ra... ông là Trần Điểm Thương, gia chủ đã mất tích mười mấy năm của nhà họ Trần, thảo nào, có điều ông tới đây cũng tốt, hôm nay tôi định tàn sát nhà họ Trần, nếu tính cả ông thì mới đủ hết cả nhà họ Trần.”Mạc Trường Không cười lạnh nói.“Chỉ với đám chuột nhắt các cậu cũng muốn tàn sát nhà họ Trần à? Chỉ sợ ngay cả Mạc Thương Long cũng không dám lớn tiếng khoác lác trước mặt tôi như thế!!!”Trần Điểm Thương chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nói.“Cái gì?”Cả Mạc Trường Không và Mạc Vệ Bình đều ngẩn người.“Ồ? Ông quen cả ông chú Ba Mạc Thương Long, lão trưởng lão nhà họ Mạc à? Vậy tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ông chú Ba nói gì về Trần Điểm Thương thế?”Trong lòng Mạc Trường Không vẫn lộp bộp một chút.Mạc Thương Long, nói thế nào nhỉ, ông ta giống như biểu tượng của nhà họ Mạc, thân phận cực kỳ thần bí.Ngay cả những gia tộc ẩn dật khác cũng hiểu biết rất ít về ông cụ.Mà nhà họ Trần, dù sao cũng chỉ là một thương gia giàu có, sao có thể quen biết ông cụ chứ?“Tôi nhớ mấy gia tộc ẩn dật các cậu có quy định nghiêm ngặt riêng mà, đó là không được gia nhập tùy tiện tiến vào thế tục, vậy mà mấy lũ chuột nhắt các cậu thì hay rồi, không những lén lút vào thế tục xây dựng gia tộc riêng cho mình, mà còn xen vào chuyện thế tục, bây giờ còn muốn tuyên bố tiêu diệt nhà họ Trần nữa, lũ chuột nhắt các cậu thật sự quá xem thường quy tắc nhà họ Mạc rồi.”Trần Điểm Thương cười lớn. Sau đó ông ngồi xuống vị trí đầu tiên.“Ông Trần, rốt cuộc ông đến từ thế lực nào vậy? Tại sao một thương gia giàu có như ông lại nắm rõ chuyện gia tộc ẩn dật nhà chúng tôi như vậy?”Mạc Trường Không hỏi.“Ha ha, tôi đến từ Hồn Điện đó, thế nào, cậu đã từng nghe Mạc Thương Long nhắc đến cái tên này chưa?”“Hồn... Hồn Điện sao?” Mí mắt Mạc Trường Không giật mạnh. “Là người bên Hồn Điện sao?”

Chương 1388: Người bên Hồn Điện sao