Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1390: Về nhà
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thiếu điện chủ đã sớm rời khỏi Long Giang rồi ạ, chắc cậu ấy đã lên đảo rồi!”Một thuộc hạ báo cáo. “Thiếu điện chủ ạ?”Trần Cận Đông ngạc nhiên: “Ba, thiếu điện chủ gì thế?”“Ha ha, đợi lát nữa con sẽ biết thôi!” Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng khách: “Vừa nhắc tới người cũng tới rồi!”Dứt lời.Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.Nhìn thấy trên quảng trường, một thanh niên mặc vest đen đang đi tới.“Thiếu điện chủ!”Lúc này, mấy người đứng bên cạnh đã cung kính cúi đầu chào hỏi.“Tiểu Khiêm!I!”Khóe miệng Trần Cận Đông co giật, lập tức đứng dậy.“Tiểu Khiêm!”Chị gái Trần Hiểu càng xúc động đến mức che. miệng lại.Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều hưng phấn nhìn Trân Khiêm.“Ba mẹ, chị, đã một năm rồi, con về rồi đây!” Trần Khiêm đi tới bên ba mình, rồi quỳ thẳng xuống.“Con về thì tốt rồi, con về thì tốt rồi, một năm qua, mẹ luôn cho rằng... cho rằng con..."Dương Ngọc Bình không kiềm được nước mắt, bật khóc.“Tốt lắm, con trai ba có tiền đồ rồi, cũng trưởng thành, khỏe mạnh hơn rồi, tốt lắm!”Trần Cận Đông cũng bật khóc.Trần Khiêm lau nước mắt cho mẹ và chị mình.Sau đó nhìn về phía Trần Điểm Thương nói: “Ông nội, cuối cùng cháu cũng không phụ lòng mong đợi của ông nội...”“Rất tốt, Tiểu Khiêm, ông thấy hơi thở trên người cháu đã mạnh hơn trước mấy lần rồi, điêu kiện thiên bẩm của cháu đều tốt hơn ông rồi.”Nói xong, Trần Điểm Thương nhìn về phía Mạc Trường Không:“Năm ngoái, lũ chuột nhắt này ép cháu đi vào ngõ cụt, nhưng Tiểu Khiêm hôm nay đã có thể có thù báo. thù, có oán báo oán, phải xử lý mạnh mẽ bọn chúng cho. ông!"Trần Điểm Thương cười nói.“Cháu biết rồi ông nội, hôm nay cháu sẽ chấm dứt mối thù ngày trước!”Trần Khiêm lau nước mắt xong thì đứng dậy nhìn về phía Mạc Trường Không.“Trần Khiêm! Nói thế là con trai thứ ba của tao Kiếm Nhi bị mày bắt đi à?”Mạc Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói.“Ừm, đã bị tôi ném vào trong cốc, bị muỗi độc ăn tươi nuốt sống đến mức không còn hài cốt, nên Mạc †rưởng lão muốn tìm tung tích của hắn hẳn là rất khó nhỉ!"Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thiếu điện chủ đã sớm rời khỏi Long Giang rồi ạ, chắc cậu ấy đã lên đảo rồi!”Một thuộc hạ báo cáo. “Thiếu điện chủ ạ?”Trần Cận Đông ngạc nhiên: “Ba, thiếu điện chủ gì thế?”“Ha ha, đợi lát nữa con sẽ biết thôi!” Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng khách: “Vừa nhắc tới người cũng tới rồi!”Dứt lời.Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.Nhìn thấy trên quảng trường, một thanh niên mặc vest đen đang đi tới.“Thiếu điện chủ!”Lúc này, mấy người đứng bên cạnh đã cung kính cúi đầu chào hỏi.“Tiểu Khiêm!I!”Khóe miệng Trần Cận Đông co giật, lập tức đứng dậy.“Tiểu Khiêm!”Chị gái Trần Hiểu càng xúc động đến mức che. miệng lại.Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều hưng phấn nhìn Trân Khiêm.“Ba mẹ, chị, đã một năm rồi, con về rồi đây!” Trần Khiêm đi tới bên ba mình, rồi quỳ thẳng xuống.“Con về thì tốt rồi, con về thì tốt rồi, một năm qua, mẹ luôn cho rằng... cho rằng con..."Dương Ngọc Bình không kiềm được nước mắt, bật khóc.“Tốt lắm, con trai ba có tiền đồ rồi, cũng trưởng thành, khỏe mạnh hơn rồi, tốt lắm!”Trần Cận Đông cũng bật khóc.Trần Khiêm lau nước mắt cho mẹ và chị mình.Sau đó nhìn về phía Trần Điểm Thương nói: “Ông nội, cuối cùng cháu cũng không phụ lòng mong đợi của ông nội...”“Rất tốt, Tiểu Khiêm, ông thấy hơi thở trên người cháu đã mạnh hơn trước mấy lần rồi, điêu kiện thiên bẩm của cháu đều tốt hơn ông rồi.”Nói xong, Trần Điểm Thương nhìn về phía Mạc Trường Không:“Năm ngoái, lũ chuột nhắt này ép cháu đi vào ngõ cụt, nhưng Tiểu Khiêm hôm nay đã có thể có thù báo. thù, có oán báo oán, phải xử lý mạnh mẽ bọn chúng cho. ông!"Trần Điểm Thương cười nói.“Cháu biết rồi ông nội, hôm nay cháu sẽ chấm dứt mối thù ngày trước!”Trần Khiêm lau nước mắt xong thì đứng dậy nhìn về phía Mạc Trường Không.“Trần Khiêm! Nói thế là con trai thứ ba của tao Kiếm Nhi bị mày bắt đi à?”Mạc Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói.“Ừm, đã bị tôi ném vào trong cốc, bị muỗi độc ăn tươi nuốt sống đến mức không còn hài cốt, nên Mạc †rưởng lão muốn tìm tung tích của hắn hẳn là rất khó nhỉ!"Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thiếu điện chủ đã sớm rời khỏi Long Giang rồi ạ, chắc cậu ấy đã lên đảo rồi!”Một thuộc hạ báo cáo. “Thiếu điện chủ ạ?”Trần Cận Đông ngạc nhiên: “Ba, thiếu điện chủ gì thế?”“Ha ha, đợi lát nữa con sẽ biết thôi!” Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng khách: “Vừa nhắc tới người cũng tới rồi!”Dứt lời.Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.Nhìn thấy trên quảng trường, một thanh niên mặc vest đen đang đi tới.“Thiếu điện chủ!”Lúc này, mấy người đứng bên cạnh đã cung kính cúi đầu chào hỏi.“Tiểu Khiêm!I!”Khóe miệng Trần Cận Đông co giật, lập tức đứng dậy.“Tiểu Khiêm!”Chị gái Trần Hiểu càng xúc động đến mức che. miệng lại.Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều hưng phấn nhìn Trân Khiêm.“Ba mẹ, chị, đã một năm rồi, con về rồi đây!” Trần Khiêm đi tới bên ba mình, rồi quỳ thẳng xuống.“Con về thì tốt rồi, con về thì tốt rồi, một năm qua, mẹ luôn cho rằng... cho rằng con..."Dương Ngọc Bình không kiềm được nước mắt, bật khóc.“Tốt lắm, con trai ba có tiền đồ rồi, cũng trưởng thành, khỏe mạnh hơn rồi, tốt lắm!”Trần Cận Đông cũng bật khóc.Trần Khiêm lau nước mắt cho mẹ và chị mình.Sau đó nhìn về phía Trần Điểm Thương nói: “Ông nội, cuối cùng cháu cũng không phụ lòng mong đợi của ông nội...”“Rất tốt, Tiểu Khiêm, ông thấy hơi thở trên người cháu đã mạnh hơn trước mấy lần rồi, điêu kiện thiên bẩm của cháu đều tốt hơn ông rồi.”Nói xong, Trần Điểm Thương nhìn về phía Mạc Trường Không:“Năm ngoái, lũ chuột nhắt này ép cháu đi vào ngõ cụt, nhưng Tiểu Khiêm hôm nay đã có thể có thù báo. thù, có oán báo oán, phải xử lý mạnh mẽ bọn chúng cho. ông!"Trần Điểm Thương cười nói.“Cháu biết rồi ông nội, hôm nay cháu sẽ chấm dứt mối thù ngày trước!”Trần Khiêm lau nước mắt xong thì đứng dậy nhìn về phía Mạc Trường Không.“Trần Khiêm! Nói thế là con trai thứ ba của tao Kiếm Nhi bị mày bắt đi à?”Mạc Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói.“Ừm, đã bị tôi ném vào trong cốc, bị muỗi độc ăn tươi nuốt sống đến mức không còn hài cốt, nên Mạc †rưởng lão muốn tìm tung tích của hắn hẳn là rất khó nhỉ!"Trần Khiêm nói.