Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1405: Quan tài trường sinh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Bạt”Lúc này, Trần Cận Đông đứng ngoài mật thất kêu lên.“Sao vậy Cận Đông?”Trần Điểm Thương hỏi.“Ban nãy người làm trong nhà phát hiện được một chiếc hộp, phía trên để một bức thư bảo đích thân Tiểu Khiêm hãy mở ral”Trần Cận Đông nâng hộp bước vào.Đây là một chiếc hộp gỗ đã cổ, ngay ngắn chỉnh tề, bên trên là một bức thư.Trên đó viết đích thân Trần Khiêm mở.“Ai đưa đến vậy?”Trần Điểm Thương hỏi.“Con không biết ạ, nghe người làm nói bất ngờ phát hiện. Con đã cố ý đi hỏi bác Ôn, bác ấy phụ trách giám sát camera an ninh nhưng cũng không có manh mối gì!”Trần Cận Đông hơi lo lắng căng thẳng.Dù sao nhóm người trong Hồn Điện của ba ông đều là nhân tài trong số những nhân tài. Mà bọn họ cũng đảm nhận công tác an ninh của nhà họ Trần nhưng có người lại tùy ý ra vào nhà họ Trần.“Hả? Chuyện này lạ quá, tại sao dạo này lại có nhiều chuyện như vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”Trần Điểm Thương nghỉ ngờ.“Tiểu Khiêm, nếu chiếc hộp gỗ này đã cho cháu thì cháu hãy mở ra xem đi!”Trần Điểm Thương ngừng một lúc rồi nói. “bạt'Trần Khiêm nghi ngờ mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ có một trục cuốn đang yên tĩnh nằm đó.Nhìn kỹ thì có vẻ như đây là một tấm bản đồ hành quân trên sa mạc.Dường như trên trục cuốn còn có vài hạt cát sa mạc.||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||Mỗi một điểm đều được đánh dấu rõ ràng.Chuyện làm Trần Khiêm ngạc nhiên là hình như điểm cuối cùng nằm trong cung điện dưới lòng đất, ngay chính giữa có để một quan tài to bằng đá!Mà mặc dù trục cuốn này khá chỉ tiết nhưng có vẻ như bày ra cho người khác xem chiếc quan tài này.“Ông nội, là một tấm bản đồ!”Sau khi Trần Khiêm xem xong thì hơi không hiểu tại Sao.Cuối cùng ai đã đưa nó?“Căn cứ theo tọa độ thì có lẽ bản đồ này là sa mạc chết ở phía Tây Bắc, người đó đưa bản đồ này cho Tiểu Khiêm để làm gì? Còn chiếc quan tài đá này, trục cuốn còn cố ý vẽ rõ, quan tài đá này trông có vẻ giống quan tài trường sinh!”Trần Điểm Thương từ tốn nói. “Quan tài trường sinh?” Trần Cận Đông ngờ vực.*Ừ, ba đã từng thấy quan tài này trong Thái Dương Đồ, ước chừng đến nay đã có khoảng nghìn năm lịch sử, là bản độc quyền của một quốc gia ở Tây Vực. Nghe đồn người được chôn trong quan tài này sẽ không bao giờ bị hư hại, mãi mãi duy trì hình thái!”Trần Điểm Thương nói, hít một hơi thật sâu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Bạt”Lúc này, Trần Cận Đông đứng ngoài mật thất kêu lên.“Sao vậy Cận Đông?”Trần Điểm Thương hỏi.“Ban nãy người làm trong nhà phát hiện được một chiếc hộp, phía trên để một bức thư bảo đích thân Tiểu Khiêm hãy mở ral”Trần Cận Đông nâng hộp bước vào.Đây là một chiếc hộp gỗ đã cổ, ngay ngắn chỉnh tề, bên trên là một bức thư.Trên đó viết đích thân Trần Khiêm mở.“Ai đưa đến vậy?”Trần Điểm Thương hỏi.“Con không biết ạ, nghe người làm nói bất ngờ phát hiện. Con đã cố ý đi hỏi bác Ôn, bác ấy phụ trách giám sát camera an ninh nhưng cũng không có manh mối gì!”Trần Cận Đông hơi lo lắng căng thẳng.Dù sao nhóm người trong Hồn Điện của ba ông đều là nhân tài trong số những nhân tài. Mà bọn họ cũng đảm nhận công tác an ninh của nhà họ Trần nhưng có người lại tùy ý ra vào nhà họ Trần.“Hả? Chuyện này lạ quá, tại sao dạo này lại có nhiều chuyện như vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”Trần Điểm Thương nghỉ ngờ.“Tiểu Khiêm, nếu chiếc hộp gỗ này đã cho cháu thì cháu hãy mở ra xem đi!”Trần Điểm Thương ngừng một lúc rồi nói. “bạt'Trần Khiêm nghi ngờ mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ có một trục cuốn đang yên tĩnh nằm đó.Nhìn kỹ thì có vẻ như đây là một tấm bản đồ hành quân trên sa mạc.Dường như trên trục cuốn còn có vài hạt cát sa mạc.||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||Mỗi một điểm đều được đánh dấu rõ ràng.Chuyện làm Trần Khiêm ngạc nhiên là hình như điểm cuối cùng nằm trong cung điện dưới lòng đất, ngay chính giữa có để một quan tài to bằng đá!Mà mặc dù trục cuốn này khá chỉ tiết nhưng có vẻ như bày ra cho người khác xem chiếc quan tài này.“Ông nội, là một tấm bản đồ!”Sau khi Trần Khiêm xem xong thì hơi không hiểu tại Sao.Cuối cùng ai đã đưa nó?“Căn cứ theo tọa độ thì có lẽ bản đồ này là sa mạc chết ở phía Tây Bắc, người đó đưa bản đồ này cho Tiểu Khiêm để làm gì? Còn chiếc quan tài đá này, trục cuốn còn cố ý vẽ rõ, quan tài đá này trông có vẻ giống quan tài trường sinh!”Trần Điểm Thương từ tốn nói. “Quan tài trường sinh?” Trần Cận Đông ngờ vực.*Ừ, ba đã từng thấy quan tài này trong Thái Dương Đồ, ước chừng đến nay đã có khoảng nghìn năm lịch sử, là bản độc quyền của một quốc gia ở Tây Vực. Nghe đồn người được chôn trong quan tài này sẽ không bao giờ bị hư hại, mãi mãi duy trì hình thái!”Trần Điểm Thương nói, hít một hơi thật sâu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Bạt”Lúc này, Trần Cận Đông đứng ngoài mật thất kêu lên.“Sao vậy Cận Đông?”Trần Điểm Thương hỏi.“Ban nãy người làm trong nhà phát hiện được một chiếc hộp, phía trên để một bức thư bảo đích thân Tiểu Khiêm hãy mở ral”Trần Cận Đông nâng hộp bước vào.Đây là một chiếc hộp gỗ đã cổ, ngay ngắn chỉnh tề, bên trên là một bức thư.Trên đó viết đích thân Trần Khiêm mở.“Ai đưa đến vậy?”Trần Điểm Thương hỏi.“Con không biết ạ, nghe người làm nói bất ngờ phát hiện. Con đã cố ý đi hỏi bác Ôn, bác ấy phụ trách giám sát camera an ninh nhưng cũng không có manh mối gì!”Trần Cận Đông hơi lo lắng căng thẳng.Dù sao nhóm người trong Hồn Điện của ba ông đều là nhân tài trong số những nhân tài. Mà bọn họ cũng đảm nhận công tác an ninh của nhà họ Trần nhưng có người lại tùy ý ra vào nhà họ Trần.“Hả? Chuyện này lạ quá, tại sao dạo này lại có nhiều chuyện như vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”Trần Điểm Thương nghỉ ngờ.“Tiểu Khiêm, nếu chiếc hộp gỗ này đã cho cháu thì cháu hãy mở ra xem đi!”Trần Điểm Thương ngừng một lúc rồi nói. “bạt'Trần Khiêm nghi ngờ mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ có một trục cuốn đang yên tĩnh nằm đó.Nhìn kỹ thì có vẻ như đây là một tấm bản đồ hành quân trên sa mạc.Dường như trên trục cuốn còn có vài hạt cát sa mạc.||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||Mỗi một điểm đều được đánh dấu rõ ràng.Chuyện làm Trần Khiêm ngạc nhiên là hình như điểm cuối cùng nằm trong cung điện dưới lòng đất, ngay chính giữa có để một quan tài to bằng đá!Mà mặc dù trục cuốn này khá chỉ tiết nhưng có vẻ như bày ra cho người khác xem chiếc quan tài này.“Ông nội, là một tấm bản đồ!”Sau khi Trần Khiêm xem xong thì hơi không hiểu tại Sao.Cuối cùng ai đã đưa nó?“Căn cứ theo tọa độ thì có lẽ bản đồ này là sa mạc chết ở phía Tây Bắc, người đó đưa bản đồ này cho Tiểu Khiêm để làm gì? Còn chiếc quan tài đá này, trục cuốn còn cố ý vẽ rõ, quan tài đá này trông có vẻ giống quan tài trường sinh!”Trần Điểm Thương từ tốn nói. “Quan tài trường sinh?” Trần Cận Đông ngờ vực.*Ừ, ba đã từng thấy quan tài này trong Thái Dương Đồ, ước chừng đến nay đã có khoảng nghìn năm lịch sử, là bản độc quyền của một quốc gia ở Tây Vực. Nghe đồn người được chôn trong quan tài này sẽ không bao giờ bị hư hại, mãi mãi duy trì hình thái!”Trần Điểm Thương nói, hít một hơi thật sâu.