Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1408: Có người lên đảo rồi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tại nhà họ Trần, Trần Khiêm đã chuẩn bị lên máy bay rời khỏi đây.“Bác Ôn?”Máy bay trực thăng đang định cất ánh nhưng nhìn thấy bác Ôn đang ôm cơ thể mình chậm rãi bước đến.Giờ phút này, bác Ôn là lạ.Mắt ông ấy dại ra, cơ thể đang đi nhưng lại không khác gì xác chết đang chuyển động.Kỳ lạ quát 'Trần Khiêm nhíu mày, không nhúc nhích.“Bác Ôn, Tiểu Khiêm muốn đi xa, đúng lúc để Tiểu Khiêm chào bác một tiếng...”Nói xong, Ôn Tự Tại đã bước ngang hàng Trần Cận Đông, Trần Cận Đông nói.“Bác Ôn?”Thế nhưng dường như Ôn Tự Tại không hề nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi thong dong.“Cận Đông, lui về phía saul” Giờ phút này Trần Điểm Thương bắt đầu đề phòng.Ông dán mắt vào ông Ôn: “Ông có sao không? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không!”Tất cả người nhà họ Trần đều vây lại xem. “Phụt!”Bỗng nhiên, miệng ông Ôn phụt máu, hai mắt, miệng, mũi, thất khiếu đêu chảy máu.Cả gương mặt đều biến thành màu tím đen. Ông ấy ngã luôn xuống đất. Cop qua cop lại, trở lại tra𝑛g chí𝑛h ~ 𝖳𝑅ÙM𝖳𝑅U𝒀Ệ 𝘕.v𝑛 ~“Lão ÔnlII”Trần Điểm Thương hét lớn.“Bác Ôn!”'Trân Khiêm cũng vội vã chạy đến.“Bác Ôn!"'Trần Khiêm hét liên tục.Mà Ôn Tự Tại đã không còn hơi thở.“Thực lực của lão Ôn rất mạnh, trên thế giới này, ít ai có thể làm đối thủ của ông ấy, có người lên đảo rồi!”Trần Điểm Thương nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói.“Hả? Là ai?”Trân Cận Đông cũng sốt sắng.“Không hổ là anh Điểm Thương, lúc nào tính đề phòng của anh cũng mạnh như vậy, năm đó tạm biệt nhau, ba mươi năm trôi qua! Lâu rồi không gặp!”Lúc này, một ông lão bước đến.Lão đi lại thong dong, giọng nói cực kỳ vang vọng, làm lòng người chấn động.“Ông là ai? Ông đã giết bác Ôn sao?”Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên sự thù hận.Nghiêm túc mà nói, mặc dù Trân Khiêm và bác Ôn chỉ mới quen nhau nửa năm.Nhưng tình cảm bác Ôn dành cho mình, từ lâu anh đã xem ông ấy như ông nội của mình.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tại nhà họ Trần, Trần Khiêm đã chuẩn bị lên máy bay rời khỏi đây.“Bác Ôn?”Máy bay trực thăng đang định cất ánh nhưng nhìn thấy bác Ôn đang ôm cơ thể mình chậm rãi bước đến.Giờ phút này, bác Ôn là lạ.Mắt ông ấy dại ra, cơ thể đang đi nhưng lại không khác gì xác chết đang chuyển động.Kỳ lạ quát 'Trần Khiêm nhíu mày, không nhúc nhích.“Bác Ôn, Tiểu Khiêm muốn đi xa, đúng lúc để Tiểu Khiêm chào bác một tiếng...”Nói xong, Ôn Tự Tại đã bước ngang hàng Trần Cận Đông, Trần Cận Đông nói.“Bác Ôn?”Thế nhưng dường như Ôn Tự Tại không hề nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi thong dong.“Cận Đông, lui về phía saul” Giờ phút này Trần Điểm Thương bắt đầu đề phòng.Ông dán mắt vào ông Ôn: “Ông có sao không? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không!”Tất cả người nhà họ Trần đều vây lại xem. “Phụt!”Bỗng nhiên, miệng ông Ôn phụt máu, hai mắt, miệng, mũi, thất khiếu đêu chảy máu.Cả gương mặt đều biến thành màu tím đen. Ông ấy ngã luôn xuống đất. Cop qua cop lại, trở lại tra𝑛g chí𝑛h ~ 𝖳𝑅ÙM𝖳𝑅U𝒀Ệ 𝘕.v𝑛 ~“Lão ÔnlII”Trần Điểm Thương hét lớn.“Bác Ôn!”'Trân Khiêm cũng vội vã chạy đến.“Bác Ôn!"'Trần Khiêm hét liên tục.Mà Ôn Tự Tại đã không còn hơi thở.“Thực lực của lão Ôn rất mạnh, trên thế giới này, ít ai có thể làm đối thủ của ông ấy, có người lên đảo rồi!”Trần Điểm Thương nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói.“Hả? Là ai?”Trân Cận Đông cũng sốt sắng.“Không hổ là anh Điểm Thương, lúc nào tính đề phòng của anh cũng mạnh như vậy, năm đó tạm biệt nhau, ba mươi năm trôi qua! Lâu rồi không gặp!”Lúc này, một ông lão bước đến.Lão đi lại thong dong, giọng nói cực kỳ vang vọng, làm lòng người chấn động.“Ông là ai? Ông đã giết bác Ôn sao?”Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên sự thù hận.Nghiêm túc mà nói, mặc dù Trân Khiêm và bác Ôn chỉ mới quen nhau nửa năm.Nhưng tình cảm bác Ôn dành cho mình, từ lâu anh đã xem ông ấy như ông nội của mình.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tại nhà họ Trần, Trần Khiêm đã chuẩn bị lên máy bay rời khỏi đây.“Bác Ôn?”Máy bay trực thăng đang định cất ánh nhưng nhìn thấy bác Ôn đang ôm cơ thể mình chậm rãi bước đến.Giờ phút này, bác Ôn là lạ.Mắt ông ấy dại ra, cơ thể đang đi nhưng lại không khác gì xác chết đang chuyển động.Kỳ lạ quát 'Trần Khiêm nhíu mày, không nhúc nhích.“Bác Ôn, Tiểu Khiêm muốn đi xa, đúng lúc để Tiểu Khiêm chào bác một tiếng...”Nói xong, Ôn Tự Tại đã bước ngang hàng Trần Cận Đông, Trần Cận Đông nói.“Bác Ôn?”Thế nhưng dường như Ôn Tự Tại không hề nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi thong dong.“Cận Đông, lui về phía saul” Giờ phút này Trần Điểm Thương bắt đầu đề phòng.Ông dán mắt vào ông Ôn: “Ông có sao không? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không!”Tất cả người nhà họ Trần đều vây lại xem. “Phụt!”Bỗng nhiên, miệng ông Ôn phụt máu, hai mắt, miệng, mũi, thất khiếu đêu chảy máu.Cả gương mặt đều biến thành màu tím đen. Ông ấy ngã luôn xuống đất. Cop qua cop lại, trở lại tra𝑛g chí𝑛h ~ 𝖳𝑅ÙM𝖳𝑅U𝒀Ệ 𝘕.v𝑛 ~“Lão ÔnlII”Trần Điểm Thương hét lớn.“Bác Ôn!”'Trân Khiêm cũng vội vã chạy đến.“Bác Ôn!"'Trần Khiêm hét liên tục.Mà Ôn Tự Tại đã không còn hơi thở.“Thực lực của lão Ôn rất mạnh, trên thế giới này, ít ai có thể làm đối thủ của ông ấy, có người lên đảo rồi!”Trần Điểm Thương nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói.“Hả? Là ai?”Trân Cận Đông cũng sốt sắng.“Không hổ là anh Điểm Thương, lúc nào tính đề phòng của anh cũng mạnh như vậy, năm đó tạm biệt nhau, ba mươi năm trôi qua! Lâu rồi không gặp!”Lúc này, một ông lão bước đến.Lão đi lại thong dong, giọng nói cực kỳ vang vọng, làm lòng người chấn động.“Ông là ai? Ông đã giết bác Ôn sao?”Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên sự thù hận.Nghiêm túc mà nói, mặc dù Trân Khiêm và bác Ôn chỉ mới quen nhau nửa năm.Nhưng tình cảm bác Ôn dành cho mình, từ lâu anh đã xem ông ấy như ông nội của mình.