Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1417: Sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cậu Lý, đây là anh trai đã cứu chúng tôi.'Tần Nhã từ từ trèo xuống, nói với anh ta.“Cái gì mà cậu Lý cơ chứ, Tần Nhã, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi anh là Vạn Hào, cậu Lý cậu Lý, xa lạ biết bao!”Lý Vạn Hào nói.'Tân Nhã không nói gì.Mà quay sang nói với Trần Khiêm: “Anh trai, tôi còn chưa biết anh tên là gì?”Cũng không biết tại sao, lần đầu tiên gặp anh trai này mà trong lòng Tân Nhã đã trào dâng một cảm giác vô cùng thân quen.'Thậm chí còn là thân thuộc, khiến cho Tân Nhã không thể tin được.Đã lâu như vậy rồi, cô không bao giờ nảy sinh một loại cảm xúc bất kì chàng trai nào khác.Nhưng ngoại trừ anh.Như thể là gặp được người thân mà đã lâu rồi không gặp vậy.“Đúng vậy, hôm nay anh đã cứu bọn tôi mà chúng tôi vẫn chưa biết anh tên là gì.”Cô gái đeo kính cũng cười cười nói. “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi!” Trần Khiêm kéo mũ xuống, quay người bước lên lầu.Mà trong mắt cô gái đeo kính lại lóe lên một tia thất vọng, môi hơi chu chu phụng phịu.“Mộng Tuyết, anh ta là ai ban ngày ban mặt mà lại đội mũ sùm sụp như vậy, giả vờ cái gì cơ chứ!”Lý Vạn Hào lạnh nhạt nói. Đặc biệt là khi anh ta vừa nghe Thẩm Mộng Tuyết nói, thằng nhóc này có vẻ vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.Đây là cơ hội mà anh ta mong muốn bao lâu này mà không được, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sốt ruộtVừa đố kị vừa ghen tức.“Lý Vạn Hào, sao anh lại có thể nói người giúp đỡ tôi và Tần Nhã như vậy chứ?”Thẩm Mộng Tuyết không hài lòng nói.“Thì sự thật là thế mà, nhìn thằng nhóc đó mà xem, nhất định là một tên dối trái”Lý Vạn Hào nói“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, hai em đi ăn chút gì đó đi, lát nữa ông Bàng đó tới thì chúng ta phải lên đường vào. sa mạc ngay đói”Ông cụ dẫn đầu khuyên. Lúc này mọi người mới chịu dừng.Mấy người Tần Nhã tổng cộng hơn hai mươi người, mười ba người là nam còn lại là nữ.Lần này là tới sa mạc khảo sát, còn Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết thì là phóng viên.Còn Lý Vạn Hạo là con trai của người tài trợ cho. cuộc khảo sát lần này.Có quyền có thế, trong một lần tham gia hoạt động giao lưu, anh ta đã nhìn trúng Tân Nhã, nên đã điên cuồng theo đuổi cô ta.Vì vậy lần tới sa mạc lần này anh ta cũng đi theo.“Ông Bàng kia từ nhỏ đã sống ở sa mạc, mấy người ngoài như chúng ta muốn vào sa mạc đều phải nhờ ông ấy, kì lạ, sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ?”Sau khi ông cụ ngồi xuống thì nói chuyện với mấy người đi cùng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cậu Lý, đây là anh trai đã cứu chúng tôi.'Tần Nhã từ từ trèo xuống, nói với anh ta.“Cái gì mà cậu Lý cơ chứ, Tần Nhã, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi anh là Vạn Hào, cậu Lý cậu Lý, xa lạ biết bao!”Lý Vạn Hào nói.'Tân Nhã không nói gì.Mà quay sang nói với Trần Khiêm: “Anh trai, tôi còn chưa biết anh tên là gì?”Cũng không biết tại sao, lần đầu tiên gặp anh trai này mà trong lòng Tân Nhã đã trào dâng một cảm giác vô cùng thân quen.'Thậm chí còn là thân thuộc, khiến cho Tân Nhã không thể tin được.Đã lâu như vậy rồi, cô không bao giờ nảy sinh một loại cảm xúc bất kì chàng trai nào khác.Nhưng ngoại trừ anh.Như thể là gặp được người thân mà đã lâu rồi không gặp vậy.“Đúng vậy, hôm nay anh đã cứu bọn tôi mà chúng tôi vẫn chưa biết anh tên là gì.”Cô gái đeo kính cũng cười cười nói. “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi!” Trần Khiêm kéo mũ xuống, quay người bước lên lầu.Mà trong mắt cô gái đeo kính lại lóe lên một tia thất vọng, môi hơi chu chu phụng phịu.“Mộng Tuyết, anh ta là ai ban ngày ban mặt mà lại đội mũ sùm sụp như vậy, giả vờ cái gì cơ chứ!”Lý Vạn Hào lạnh nhạt nói. Đặc biệt là khi anh ta vừa nghe Thẩm Mộng Tuyết nói, thằng nhóc này có vẻ vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.Đây là cơ hội mà anh ta mong muốn bao lâu này mà không được, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sốt ruộtVừa đố kị vừa ghen tức.“Lý Vạn Hào, sao anh lại có thể nói người giúp đỡ tôi và Tần Nhã như vậy chứ?”Thẩm Mộng Tuyết không hài lòng nói.“Thì sự thật là thế mà, nhìn thằng nhóc đó mà xem, nhất định là một tên dối trái”Lý Vạn Hào nói“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, hai em đi ăn chút gì đó đi, lát nữa ông Bàng đó tới thì chúng ta phải lên đường vào. sa mạc ngay đói”Ông cụ dẫn đầu khuyên. Lúc này mọi người mới chịu dừng.Mấy người Tần Nhã tổng cộng hơn hai mươi người, mười ba người là nam còn lại là nữ.Lần này là tới sa mạc khảo sát, còn Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết thì là phóng viên.Còn Lý Vạn Hạo là con trai của người tài trợ cho. cuộc khảo sát lần này.Có quyền có thế, trong một lần tham gia hoạt động giao lưu, anh ta đã nhìn trúng Tân Nhã, nên đã điên cuồng theo đuổi cô ta.Vì vậy lần tới sa mạc lần này anh ta cũng đi theo.“Ông Bàng kia từ nhỏ đã sống ở sa mạc, mấy người ngoài như chúng ta muốn vào sa mạc đều phải nhờ ông ấy, kì lạ, sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ?”Sau khi ông cụ ngồi xuống thì nói chuyện với mấy người đi cùng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cậu Lý, đây là anh trai đã cứu chúng tôi.'Tần Nhã từ từ trèo xuống, nói với anh ta.“Cái gì mà cậu Lý cơ chứ, Tần Nhã, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi anh là Vạn Hào, cậu Lý cậu Lý, xa lạ biết bao!”Lý Vạn Hào nói.'Tân Nhã không nói gì.Mà quay sang nói với Trần Khiêm: “Anh trai, tôi còn chưa biết anh tên là gì?”Cũng không biết tại sao, lần đầu tiên gặp anh trai này mà trong lòng Tân Nhã đã trào dâng một cảm giác vô cùng thân quen.'Thậm chí còn là thân thuộc, khiến cho Tân Nhã không thể tin được.Đã lâu như vậy rồi, cô không bao giờ nảy sinh một loại cảm xúc bất kì chàng trai nào khác.Nhưng ngoại trừ anh.Như thể là gặp được người thân mà đã lâu rồi không gặp vậy.“Đúng vậy, hôm nay anh đã cứu bọn tôi mà chúng tôi vẫn chưa biết anh tên là gì.”Cô gái đeo kính cũng cười cười nói. “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi!” Trần Khiêm kéo mũ xuống, quay người bước lên lầu.Mà trong mắt cô gái đeo kính lại lóe lên một tia thất vọng, môi hơi chu chu phụng phịu.“Mộng Tuyết, anh ta là ai ban ngày ban mặt mà lại đội mũ sùm sụp như vậy, giả vờ cái gì cơ chứ!”Lý Vạn Hào lạnh nhạt nói. Đặc biệt là khi anh ta vừa nghe Thẩm Mộng Tuyết nói, thằng nhóc này có vẻ vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.Đây là cơ hội mà anh ta mong muốn bao lâu này mà không được, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sốt ruộtVừa đố kị vừa ghen tức.“Lý Vạn Hào, sao anh lại có thể nói người giúp đỡ tôi và Tần Nhã như vậy chứ?”Thẩm Mộng Tuyết không hài lòng nói.“Thì sự thật là thế mà, nhìn thằng nhóc đó mà xem, nhất định là một tên dối trái”Lý Vạn Hào nói“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, hai em đi ăn chút gì đó đi, lát nữa ông Bàng đó tới thì chúng ta phải lên đường vào. sa mạc ngay đói”Ông cụ dẫn đầu khuyên. Lúc này mọi người mới chịu dừng.Mấy người Tần Nhã tổng cộng hơn hai mươi người, mười ba người là nam còn lại là nữ.Lần này là tới sa mạc khảo sát, còn Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết thì là phóng viên.Còn Lý Vạn Hạo là con trai của người tài trợ cho. cuộc khảo sát lần này.Có quyền có thế, trong một lần tham gia hoạt động giao lưu, anh ta đã nhìn trúng Tân Nhã, nên đã điên cuồng theo đuổi cô ta.Vì vậy lần tới sa mạc lần này anh ta cũng đi theo.“Ông Bàng kia từ nhỏ đã sống ở sa mạc, mấy người ngoài như chúng ta muốn vào sa mạc đều phải nhờ ông ấy, kì lạ, sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ?”Sau khi ông cụ ngồi xuống thì nói chuyện với mấy người đi cùng.