Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1420: Vô cùng muốn

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đường đi trên sa mạc vừa dài vừa khô nóng.Đoàn người đi cùng đoàn xe lừa, được sự giúp đỡ của ông Bàng nên thuận lợi rất nhiều.Rất nhanh sau đó, qua hai ngày một đêm, đến chập. tối bọn họ đã tới được đoạn giữa sa mạc.Nơi đây đã không còn dấu tích con người, nhìn mắt về phía xa, chỉ là một khoảng không vô tận và biển cát.Mặt trời cũng đã sắp lặn, mọi người cũng không vội vàng nữa.Vừa hay nơi đây có một kiến trúc đổ nát, mọi người tiến vào đây tá túc tránh rét.“Không biết là anh trai kia thế nào rồi, không biết anh ấy trở về chưa nhỉ?”Lúc này, Tân Nhã ngồi cạnh đống lửa, không dằn lòng được mà nhớ tới người thanh niên đã cứu mình.“Tôi nghĩ là không đâu, anh ấy không giống kiểu người đó, anh ấy vô cùng trưởng thành và đầy bản lĩnh!”Thẩm Mộng Tuyết nói. “Tần Nhã sao cậu cứ nhắc tới anh ấy suốt vậy? Không phải cậu nói là thích Trần Khiêm sao?Không phải là cậu thấy anh ấy giống Trân Khiêm nên mới..."Thẩm Mộng Tuyết như thể nhìn ra cái gì đó, mặc dù trong lòng cô ta rất không vui vì điều đó.“Không phải, dù sao anh ấy cũng đã cứu chúng †a, vì vậy tôi rất lo lắng cho anh ấy, Mộng Tuyết, nghe vẻ cậu cũng luôn nghĩ tới anh ấy?”Tần Nhã cười nói.“He he, anh ấy sao? Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác vô cùng trưởng thành, tôi thích những người đàn ông như vậy. Hơn nữa ánh mắt của anh ấy như thể chất chứa đây những câu chuyện trong đó, cho tôi cảm giác vô cùng thần bí, đây chính là mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi!”'Thẩm Mộng Tuyết như thể không nhịn được nữa rồi.“Nói như vậy, cậu thích anh ấy rồi sao?”'Tần Nhã có chút kì lạ hỏi.“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy. Dù sao bây giờ trong đầu tôi cũng chỉ toàn là hình bóng anh ấy, tôi muốn được gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Thẩm Mộng Tuyết nói mà mắt chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh trăng.Còn Tần Nhã cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn vào trời đêm.“Tôi cũng muốn gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Cô ta nghĩ trong lòng.Đúng lúc này.“Tân Nhã, Mộng Tuyết, hai người đang làm gì vậy? Uống chút nước ấm đi, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ xuống rất thấp đó!”Lý Vạn Hào bước vào.“Tôi không uống đâu!”'Tần Nhã lắc đầu từ chối.Đương nhiên là cô ta biết ý tứ của Lý Vạn Hào dành cho mình.Mặc dù Lý Vạn Hạo là một thiếu gia con nhà giàu có quyền có thế nhưng nói một cách nghiêm túc, anh ta không phải là kiểu người mình thích.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đường đi trên sa mạc vừa dài vừa khô nóng.Đoàn người đi cùng đoàn xe lừa, được sự giúp đỡ của ông Bàng nên thuận lợi rất nhiều.Rất nhanh sau đó, qua hai ngày một đêm, đến chập. tối bọn họ đã tới được đoạn giữa sa mạc.Nơi đây đã không còn dấu tích con người, nhìn mắt về phía xa, chỉ là một khoảng không vô tận và biển cát.Mặt trời cũng đã sắp lặn, mọi người cũng không vội vàng nữa.Vừa hay nơi đây có một kiến trúc đổ nát, mọi người tiến vào đây tá túc tránh rét.“Không biết là anh trai kia thế nào rồi, không biết anh ấy trở về chưa nhỉ?”Lúc này, Tân Nhã ngồi cạnh đống lửa, không dằn lòng được mà nhớ tới người thanh niên đã cứu mình.“Tôi nghĩ là không đâu, anh ấy không giống kiểu người đó, anh ấy vô cùng trưởng thành và đầy bản lĩnh!”Thẩm Mộng Tuyết nói. “Tần Nhã sao cậu cứ nhắc tới anh ấy suốt vậy? Không phải cậu nói là thích Trần Khiêm sao?Không phải là cậu thấy anh ấy giống Trân Khiêm nên mới..."Thẩm Mộng Tuyết như thể nhìn ra cái gì đó, mặc dù trong lòng cô ta rất không vui vì điều đó.“Không phải, dù sao anh ấy cũng đã cứu chúng †a, vì vậy tôi rất lo lắng cho anh ấy, Mộng Tuyết, nghe vẻ cậu cũng luôn nghĩ tới anh ấy?”Tần Nhã cười nói.“He he, anh ấy sao? Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác vô cùng trưởng thành, tôi thích những người đàn ông như vậy. Hơn nữa ánh mắt của anh ấy như thể chất chứa đây những câu chuyện trong đó, cho tôi cảm giác vô cùng thần bí, đây chính là mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi!”'Thẩm Mộng Tuyết như thể không nhịn được nữa rồi.“Nói như vậy, cậu thích anh ấy rồi sao?”'Tần Nhã có chút kì lạ hỏi.“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy. Dù sao bây giờ trong đầu tôi cũng chỉ toàn là hình bóng anh ấy, tôi muốn được gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Thẩm Mộng Tuyết nói mà mắt chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh trăng.Còn Tần Nhã cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn vào trời đêm.“Tôi cũng muốn gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Cô ta nghĩ trong lòng.Đúng lúc này.“Tân Nhã, Mộng Tuyết, hai người đang làm gì vậy? Uống chút nước ấm đi, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ xuống rất thấp đó!”Lý Vạn Hào bước vào.“Tôi không uống đâu!”'Tần Nhã lắc đầu từ chối.Đương nhiên là cô ta biết ý tứ của Lý Vạn Hào dành cho mình.Mặc dù Lý Vạn Hạo là một thiếu gia con nhà giàu có quyền có thế nhưng nói một cách nghiêm túc, anh ta không phải là kiểu người mình thích.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đường đi trên sa mạc vừa dài vừa khô nóng.Đoàn người đi cùng đoàn xe lừa, được sự giúp đỡ của ông Bàng nên thuận lợi rất nhiều.Rất nhanh sau đó, qua hai ngày một đêm, đến chập. tối bọn họ đã tới được đoạn giữa sa mạc.Nơi đây đã không còn dấu tích con người, nhìn mắt về phía xa, chỉ là một khoảng không vô tận và biển cát.Mặt trời cũng đã sắp lặn, mọi người cũng không vội vàng nữa.Vừa hay nơi đây có một kiến trúc đổ nát, mọi người tiến vào đây tá túc tránh rét.“Không biết là anh trai kia thế nào rồi, không biết anh ấy trở về chưa nhỉ?”Lúc này, Tân Nhã ngồi cạnh đống lửa, không dằn lòng được mà nhớ tới người thanh niên đã cứu mình.“Tôi nghĩ là không đâu, anh ấy không giống kiểu người đó, anh ấy vô cùng trưởng thành và đầy bản lĩnh!”Thẩm Mộng Tuyết nói. “Tần Nhã sao cậu cứ nhắc tới anh ấy suốt vậy? Không phải cậu nói là thích Trần Khiêm sao?Không phải là cậu thấy anh ấy giống Trân Khiêm nên mới..."Thẩm Mộng Tuyết như thể nhìn ra cái gì đó, mặc dù trong lòng cô ta rất không vui vì điều đó.“Không phải, dù sao anh ấy cũng đã cứu chúng †a, vì vậy tôi rất lo lắng cho anh ấy, Mộng Tuyết, nghe vẻ cậu cũng luôn nghĩ tới anh ấy?”Tần Nhã cười nói.“He he, anh ấy sao? Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác vô cùng trưởng thành, tôi thích những người đàn ông như vậy. Hơn nữa ánh mắt của anh ấy như thể chất chứa đây những câu chuyện trong đó, cho tôi cảm giác vô cùng thần bí, đây chính là mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi!”'Thẩm Mộng Tuyết như thể không nhịn được nữa rồi.“Nói như vậy, cậu thích anh ấy rồi sao?”'Tần Nhã có chút kì lạ hỏi.“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy. Dù sao bây giờ trong đầu tôi cũng chỉ toàn là hình bóng anh ấy, tôi muốn được gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Thẩm Mộng Tuyết nói mà mắt chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh trăng.Còn Tần Nhã cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn vào trời đêm.“Tôi cũng muốn gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”Cô ta nghĩ trong lòng.Đúng lúc này.“Tân Nhã, Mộng Tuyết, hai người đang làm gì vậy? Uống chút nước ấm đi, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ xuống rất thấp đó!”Lý Vạn Hào bước vào.“Tôi không uống đâu!”'Tần Nhã lắc đầu từ chối.Đương nhiên là cô ta biết ý tứ của Lý Vạn Hào dành cho mình.Mặc dù Lý Vạn Hạo là một thiếu gia con nhà giàu có quyền có thế nhưng nói một cách nghiêm túc, anh ta không phải là kiểu người mình thích.

Chương 1420: Vô cùng muốn