Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1436: Đây là dấu bàn tay trái

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh không thể hại Tân Nhã, càng không thể khiến Tần Nhã tổn thương nữa, chỉ có thể ra hạ sách này.“Phía trước là gì?”Mọi người xuất phát từ sáng sớm, đi cho đến trưa. Lúc này, đoàn lạc đà dừng lại. Chính chủ, 𝙧ủ bạn đọc ch𝑢ng { T𝑅𝑢𝐌 T𝑅𝐔𝖸e𝙉.Vn }Nghe thấy Bàng lão tam đột nhiên sửng sốt hét lên. “Hình như có chiếc xe bị cháy, có cả người nữa!” Có người hét lên.“Vớ vẩn, ở đây đã là giữa sa mạc rồi, sao có thể có xe được chứ!”Giáo sư Dương nói.Lúc này Trần Khiêm cũng nhìn về phía trước, không khỏi cau mày. “Không phải xe, là trực thăng!” Vừa nói, Trân Khiêm đã nhanh chóng chạy tới.Rõ ràng nhóm giáo sư Dương xem Trần Khiêm là †rung tâm, ngay lập tức vây lại.Đúng là ở đây có tai nạn, quả thực có mảnh vỡ của trực thăng, đã nằm rải rác trên cát.Bên trên những mảnh vỡ này vẫn có nhiệt độ hơi ấm.Rõ ràng sự cố xảy ra vào khoảng sáng sớm ngày hôm qua.“Bên kia có người, hình như chết rồi!”Đột nhiên Thẩm Mộng Tuyết kinh ngạc nói. 'Trần Khiêm chạy nhanh đến đồi cát này. Quả nhiên có ba bốn xác chết rải rác ở đây.Nhưng sau khi nhìn rõ mấy cái xác này, mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.“Sao tất cả bọn họ đều mặc áo choàng đen vậy nhỉ?” “Không phải... trông giống như trong mấy bộ phim truyền hình vậy, những người này đến để đào trộm mộ nhỉ, nếu không sao có thể ăn mặc che khuất hết như vậy chứ” Có người nói.Mọi người không khỏi nuốt nước bọt, có nỗi hoảng sợ không sao giải thích được.Không ai để ý đến vẻ mặt xúc động của Trân Khiêm.Anh hơi hoảng hốt đến cạnh thử hơi thở của mấy người này, đều đã chết rồi.“Sao lại như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Trần Khiêm thầm nói.Những người này không phải ai xa lạ, chính là anh em trong Hồn Điện.Vừa rồi lúc thấy những mảnh vỡ trực thăng này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen thuộc, đồng thời cũng có dự cảm không lành.Sau khi xác nhận thì trong lòng khó tránh khỏi đau buồn.Hồn Điện, cũng là người nhà họ Trần!Xem ra bọn họ tới sa mạc chắc là để tìm tung tích của mình. Trực thăng của Hồn Điện đều đã được xử lý đặc biệt, chắc chắn không thể rơi được, đầu vương vãi trên cát đã loại trừ được rất nhiều khả năng.Vậy ai giết bọn họ?Trần Khiêm cẩn thận kiểm tra.Cuối cùng, anh tìm thấy manh mối trên một thi thể Hồn Điện khác ở gần đó.Rõ ràng thi thể này như trải qua cái chết hai lần. Bởi vì trên đất có dấu vết anh ta bám víu leo lên.'Trân Khiêm vén áo anh ta lên, thấy rõ trên ngực anh †a có dấu bàn tay bị đánh.Bị giết hai lần.Quả nhiên có người giết bọn họ!“Hửm? Dấu tay này?”'Trần Khiêm sững sờ.Đây là dấu bàn tay trái.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh không thể hại Tân Nhã, càng không thể khiến Tần Nhã tổn thương nữa, chỉ có thể ra hạ sách này.“Phía trước là gì?”Mọi người xuất phát từ sáng sớm, đi cho đến trưa. Lúc này, đoàn lạc đà dừng lại. Chính chủ, 𝙧ủ bạn đọc ch𝑢ng { T𝑅𝑢𝐌 T𝑅𝐔𝖸e𝙉.Vn }Nghe thấy Bàng lão tam đột nhiên sửng sốt hét lên. “Hình như có chiếc xe bị cháy, có cả người nữa!” Có người hét lên.“Vớ vẩn, ở đây đã là giữa sa mạc rồi, sao có thể có xe được chứ!”Giáo sư Dương nói.Lúc này Trần Khiêm cũng nhìn về phía trước, không khỏi cau mày. “Không phải xe, là trực thăng!” Vừa nói, Trân Khiêm đã nhanh chóng chạy tới.Rõ ràng nhóm giáo sư Dương xem Trần Khiêm là †rung tâm, ngay lập tức vây lại.Đúng là ở đây có tai nạn, quả thực có mảnh vỡ của trực thăng, đã nằm rải rác trên cát.Bên trên những mảnh vỡ này vẫn có nhiệt độ hơi ấm.Rõ ràng sự cố xảy ra vào khoảng sáng sớm ngày hôm qua.“Bên kia có người, hình như chết rồi!”Đột nhiên Thẩm Mộng Tuyết kinh ngạc nói. 'Trần Khiêm chạy nhanh đến đồi cát này. Quả nhiên có ba bốn xác chết rải rác ở đây.Nhưng sau khi nhìn rõ mấy cái xác này, mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.“Sao tất cả bọn họ đều mặc áo choàng đen vậy nhỉ?” “Không phải... trông giống như trong mấy bộ phim truyền hình vậy, những người này đến để đào trộm mộ nhỉ, nếu không sao có thể ăn mặc che khuất hết như vậy chứ” Có người nói.Mọi người không khỏi nuốt nước bọt, có nỗi hoảng sợ không sao giải thích được.Không ai để ý đến vẻ mặt xúc động của Trân Khiêm.Anh hơi hoảng hốt đến cạnh thử hơi thở của mấy người này, đều đã chết rồi.“Sao lại như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Trần Khiêm thầm nói.Những người này không phải ai xa lạ, chính là anh em trong Hồn Điện.Vừa rồi lúc thấy những mảnh vỡ trực thăng này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen thuộc, đồng thời cũng có dự cảm không lành.Sau khi xác nhận thì trong lòng khó tránh khỏi đau buồn.Hồn Điện, cũng là người nhà họ Trần!Xem ra bọn họ tới sa mạc chắc là để tìm tung tích của mình. Trực thăng của Hồn Điện đều đã được xử lý đặc biệt, chắc chắn không thể rơi được, đầu vương vãi trên cát đã loại trừ được rất nhiều khả năng.Vậy ai giết bọn họ?Trần Khiêm cẩn thận kiểm tra.Cuối cùng, anh tìm thấy manh mối trên một thi thể Hồn Điện khác ở gần đó.Rõ ràng thi thể này như trải qua cái chết hai lần. Bởi vì trên đất có dấu vết anh ta bám víu leo lên.'Trân Khiêm vén áo anh ta lên, thấy rõ trên ngực anh †a có dấu bàn tay bị đánh.Bị giết hai lần.Quả nhiên có người giết bọn họ!“Hửm? Dấu tay này?”'Trần Khiêm sững sờ.Đây là dấu bàn tay trái.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh không thể hại Tân Nhã, càng không thể khiến Tần Nhã tổn thương nữa, chỉ có thể ra hạ sách này.“Phía trước là gì?”Mọi người xuất phát từ sáng sớm, đi cho đến trưa. Lúc này, đoàn lạc đà dừng lại. Chính chủ, 𝙧ủ bạn đọc ch𝑢ng { T𝑅𝑢𝐌 T𝑅𝐔𝖸e𝙉.Vn }Nghe thấy Bàng lão tam đột nhiên sửng sốt hét lên. “Hình như có chiếc xe bị cháy, có cả người nữa!” Có người hét lên.“Vớ vẩn, ở đây đã là giữa sa mạc rồi, sao có thể có xe được chứ!”Giáo sư Dương nói.Lúc này Trần Khiêm cũng nhìn về phía trước, không khỏi cau mày. “Không phải xe, là trực thăng!” Vừa nói, Trân Khiêm đã nhanh chóng chạy tới.Rõ ràng nhóm giáo sư Dương xem Trần Khiêm là †rung tâm, ngay lập tức vây lại.Đúng là ở đây có tai nạn, quả thực có mảnh vỡ của trực thăng, đã nằm rải rác trên cát.Bên trên những mảnh vỡ này vẫn có nhiệt độ hơi ấm.Rõ ràng sự cố xảy ra vào khoảng sáng sớm ngày hôm qua.“Bên kia có người, hình như chết rồi!”Đột nhiên Thẩm Mộng Tuyết kinh ngạc nói. 'Trần Khiêm chạy nhanh đến đồi cát này. Quả nhiên có ba bốn xác chết rải rác ở đây.Nhưng sau khi nhìn rõ mấy cái xác này, mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.“Sao tất cả bọn họ đều mặc áo choàng đen vậy nhỉ?” “Không phải... trông giống như trong mấy bộ phim truyền hình vậy, những người này đến để đào trộm mộ nhỉ, nếu không sao có thể ăn mặc che khuất hết như vậy chứ” Có người nói.Mọi người không khỏi nuốt nước bọt, có nỗi hoảng sợ không sao giải thích được.Không ai để ý đến vẻ mặt xúc động của Trân Khiêm.Anh hơi hoảng hốt đến cạnh thử hơi thở của mấy người này, đều đã chết rồi.“Sao lại như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Trần Khiêm thầm nói.Những người này không phải ai xa lạ, chính là anh em trong Hồn Điện.Vừa rồi lúc thấy những mảnh vỡ trực thăng này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen thuộc, đồng thời cũng có dự cảm không lành.Sau khi xác nhận thì trong lòng khó tránh khỏi đau buồn.Hồn Điện, cũng là người nhà họ Trần!Xem ra bọn họ tới sa mạc chắc là để tìm tung tích của mình. Trực thăng của Hồn Điện đều đã được xử lý đặc biệt, chắc chắn không thể rơi được, đầu vương vãi trên cát đã loại trừ được rất nhiều khả năng.Vậy ai giết bọn họ?Trần Khiêm cẩn thận kiểm tra.Cuối cùng, anh tìm thấy manh mối trên một thi thể Hồn Điện khác ở gần đó.Rõ ràng thi thể này như trải qua cái chết hai lần. Bởi vì trên đất có dấu vết anh ta bám víu leo lên.'Trân Khiêm vén áo anh ta lên, thấy rõ trên ngực anh †a có dấu bàn tay bị đánh.Bị giết hai lần.Quả nhiên có người giết bọn họ!“Hửm? Dấu tay này?”'Trần Khiêm sững sờ.Đây là dấu bàn tay trái.

Chương 1436: Đây là dấu bàn tay trái