Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1476: Hộp gỗ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm suy đi nghĩ lại hai câu nói đó.Điều trước mắt cần nhắc đến là, bên cạnh đóa hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết, niết bàn trùng sinh, sau đó xuất hiện ở phương Đông.Phương Đông!Trần!Trần Khiêm vô cùng kinh ngạc.Anh chưa bao giờ tin rằng sẽ trên thế giới này có người vượt qua mọi giới hạn, đạt đến mức hiểu được. quá khứ và hiện tại, nhưng tất cả mọi thứ đều đang pháttriển theo chiều hướng này!“Tổ tiên tôi nghĩ, chắc hẳn người này họ Trần, sau khi ông ấy sống lại thì lấy Trần làm họ của mình!”Dương Vệ nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Cậu à, diện mạo của cậu và người trên bức tranh giống nhau như đúc, nhưng không biết họ của cậu là gì? Nếu như đúng là họ Trần, vậy cậu chính là người mà cả nhà họ Dương chúng tôi phải chờ đợi rồi!”Trần Khiêm nhíu mày, lập tức gật đầu nói."Tôi tên là Trần Khiêm!"Trần Khiêm nói.“AI Vậy cậu chính là... Đúng rồi, quả nhiên là vậy!”Dương Vệ kích động.Nhưng Trần Khiêm lại cảm giác cực kỳ áp lực.Giống như có một đôi tay khổng lồ vô hình đang bao trùm tất cả, đồng thời cũng thao túng tất cả, ở bên dưới đôi tay khổng lồ này, tất cả mọi người đều là quân cờ của người đó, đều di chuyển theo quỹ đạo mà người đóđã tính toán từ trước.Áp lực, sợ hãi, khiến cho con người không thể thở nổi.Người đó... cuối cùng là ai?Trần Khiêm cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, anh vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình lại.Dương Vệ lại lấy ra một cái hộp từ trong mật thất ra.Đó là một cái hộp gỗ mang hơi thở rất cổ xưa."Đây chính là đồ mà năm đó lão ăn mày kia để lại, nhờ tôi gửi cho cậu!"Dương Vệ ho khan nói. "Cậu nhìn đi, tôi tránh đi một lát!" "Không cần, cũng không phải đồ gì không thể để người khác nhìn thấy, đối với người đó mà nói, dường như thế giới này cũng không có bất kỳ bí mật gì có thể giấu kín mãi, ha ha!"Trần Khiêm cười gượng. Dứt lời anh lập tức mở hộp gỗ ra.Hộp gỗ vừa được mở lập tức tỏa ra một mùi hương đặc biệt.Chỉ thấy bên trong hộp gỗ, một biểu tượng màu vàng dài khoảng ba centimet đang yên lặng nằm trong đó. Biểu tượng bằng vàng có hình đuôi cá, chất liệu vô cùng cứng rắn.Bên cạnh là một viên thuốc đen nhánh.Giống như đan dược.“Thơm quái”Dương Vệ kinh ngạc nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm suy đi nghĩ lại hai câu nói đó.Điều trước mắt cần nhắc đến là, bên cạnh đóa hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết, niết bàn trùng sinh, sau đó xuất hiện ở phương Đông.Phương Đông!Trần!Trần Khiêm vô cùng kinh ngạc.Anh chưa bao giờ tin rằng sẽ trên thế giới này có người vượt qua mọi giới hạn, đạt đến mức hiểu được. quá khứ và hiện tại, nhưng tất cả mọi thứ đều đang pháttriển theo chiều hướng này!“Tổ tiên tôi nghĩ, chắc hẳn người này họ Trần, sau khi ông ấy sống lại thì lấy Trần làm họ của mình!”Dương Vệ nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Cậu à, diện mạo của cậu và người trên bức tranh giống nhau như đúc, nhưng không biết họ của cậu là gì? Nếu như đúng là họ Trần, vậy cậu chính là người mà cả nhà họ Dương chúng tôi phải chờ đợi rồi!”Trần Khiêm nhíu mày, lập tức gật đầu nói."Tôi tên là Trần Khiêm!"Trần Khiêm nói.“AI Vậy cậu chính là... Đúng rồi, quả nhiên là vậy!”Dương Vệ kích động.Nhưng Trần Khiêm lại cảm giác cực kỳ áp lực.Giống như có một đôi tay khổng lồ vô hình đang bao trùm tất cả, đồng thời cũng thao túng tất cả, ở bên dưới đôi tay khổng lồ này, tất cả mọi người đều là quân cờ của người đó, đều di chuyển theo quỹ đạo mà người đóđã tính toán từ trước.Áp lực, sợ hãi, khiến cho con người không thể thở nổi.Người đó... cuối cùng là ai?Trần Khiêm cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, anh vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình lại.Dương Vệ lại lấy ra một cái hộp từ trong mật thất ra.Đó là một cái hộp gỗ mang hơi thở rất cổ xưa."Đây chính là đồ mà năm đó lão ăn mày kia để lại, nhờ tôi gửi cho cậu!"Dương Vệ ho khan nói. "Cậu nhìn đi, tôi tránh đi một lát!" "Không cần, cũng không phải đồ gì không thể để người khác nhìn thấy, đối với người đó mà nói, dường như thế giới này cũng không có bất kỳ bí mật gì có thể giấu kín mãi, ha ha!"Trần Khiêm cười gượng. Dứt lời anh lập tức mở hộp gỗ ra.Hộp gỗ vừa được mở lập tức tỏa ra một mùi hương đặc biệt.Chỉ thấy bên trong hộp gỗ, một biểu tượng màu vàng dài khoảng ba centimet đang yên lặng nằm trong đó. Biểu tượng bằng vàng có hình đuôi cá, chất liệu vô cùng cứng rắn.Bên cạnh là một viên thuốc đen nhánh.Giống như đan dược.“Thơm quái”Dương Vệ kinh ngạc nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm suy đi nghĩ lại hai câu nói đó.Điều trước mắt cần nhắc đến là, bên cạnh đóa hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết, niết bàn trùng sinh, sau đó xuất hiện ở phương Đông.Phương Đông!Trần!Trần Khiêm vô cùng kinh ngạc.Anh chưa bao giờ tin rằng sẽ trên thế giới này có người vượt qua mọi giới hạn, đạt đến mức hiểu được. quá khứ và hiện tại, nhưng tất cả mọi thứ đều đang pháttriển theo chiều hướng này!“Tổ tiên tôi nghĩ, chắc hẳn người này họ Trần, sau khi ông ấy sống lại thì lấy Trần làm họ của mình!”Dương Vệ nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Cậu à, diện mạo của cậu và người trên bức tranh giống nhau như đúc, nhưng không biết họ của cậu là gì? Nếu như đúng là họ Trần, vậy cậu chính là người mà cả nhà họ Dương chúng tôi phải chờ đợi rồi!”Trần Khiêm nhíu mày, lập tức gật đầu nói."Tôi tên là Trần Khiêm!"Trần Khiêm nói.“AI Vậy cậu chính là... Đúng rồi, quả nhiên là vậy!”Dương Vệ kích động.Nhưng Trần Khiêm lại cảm giác cực kỳ áp lực.Giống như có một đôi tay khổng lồ vô hình đang bao trùm tất cả, đồng thời cũng thao túng tất cả, ở bên dưới đôi tay khổng lồ này, tất cả mọi người đều là quân cờ của người đó, đều di chuyển theo quỹ đạo mà người đóđã tính toán từ trước.Áp lực, sợ hãi, khiến cho con người không thể thở nổi.Người đó... cuối cùng là ai?Trần Khiêm cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, anh vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình lại.Dương Vệ lại lấy ra một cái hộp từ trong mật thất ra.Đó là một cái hộp gỗ mang hơi thở rất cổ xưa."Đây chính là đồ mà năm đó lão ăn mày kia để lại, nhờ tôi gửi cho cậu!"Dương Vệ ho khan nói. "Cậu nhìn đi, tôi tránh đi một lát!" "Không cần, cũng không phải đồ gì không thể để người khác nhìn thấy, đối với người đó mà nói, dường như thế giới này cũng không có bất kỳ bí mật gì có thể giấu kín mãi, ha ha!"Trần Khiêm cười gượng. Dứt lời anh lập tức mở hộp gỗ ra.Hộp gỗ vừa được mở lập tức tỏa ra một mùi hương đặc biệt.Chỉ thấy bên trong hộp gỗ, một biểu tượng màu vàng dài khoảng ba centimet đang yên lặng nằm trong đó. Biểu tượng bằng vàng có hình đuôi cá, chất liệu vô cùng cứng rắn.Bên cạnh là một viên thuốc đen nhánh.Giống như đan dược.“Thơm quái”Dương Vệ kinh ngạc nói.

Chương 1476: Hộp gỗ