Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1490: Không phải anh thì sao lại thừa nhận
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Anh! Ai cho anh động vào tôi!” Ánh mắt Cổ Vũ Tiêu lạnh lẽo."Không động vào cô thì cô đã chết rồi! May mà tối hôm qua tôi gặp cô, lúc đó cô chỉ còn lại nửa cái mạng thôi!"Trần Khiêm nói.“Nhưng quần áo trên người tôi, và còn đồ lót nữa...” “Không thay thì sao mà chữa thương cho cô được!” Trần Khiêm giải thích."Đồ khốn kiếp!"Trần Khiêm vừa dứt lời thì cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh ập tới.Một chậu bông ném về phía Trần Khiêm. Anh đưa tay ra đón lấy."Tôi mới pha trà xong, cô có thể yên lặng chút không hải"Trần Khiêm không còn gì để nói.Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp, hoàn toàn có thể sánh bằng chị Lam nhưng tính tình gắt gỏng quá.Ngay lúc đó, cửa bên cạnh Trần Khiêm mở ra. Vài cô giúp việc lần lượt đi vào.“Thưa cậu, giám đốc Dương mời cậu đến sảnh họp!”Vài cô giúp việc nói.Nơi Trần Khiêm ở, tất nhiên đã được Dương Vệ sắp. xếp ổn thỏa, không có người ngoài đến quấy rầy.Trần Khiêm nói anh biết rồi.Sau đó vài cô giúp việc lại nhìn cô gái nói.“Ui chao, cô à, sao cô lại xuống giường vậy, chúng tôi mới vừa băng bó vết thương cho cô mà, vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu!"Các nữ giúp việc nói.“Là các cô băng bó cho tôi à, còn quần áo thì sao?”Cổ Vũ Tiêu hỏi."Dĩ nhiên chúng tôi cũng thay giúp cô rồi, cậu Trần không làm đâu ạ!"Cô giúp việc nói. Vậy là cô ấy đã trách oan anh rồi! Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ, liếc mắt nhìn Trần Khiêm“Không phải anh thì sao lại thừa nhận?”"Tôi đâu có thừa nhận, cô tự cho là vậy mà." Trần Khiêm khẽ cười lắc đầu.“Các cô thay thuốc cho cô ấy tiếp đi, nhớ là cứ cách ba tiếng thì phải bôi thuốc này để sau khi liền da vết thương của cô ấy không để lại sẹo.”Trần Khiêm khẽ cười. "Vâng, thưa cậu!"Sau đó Trần Khiêm gật đầu cười với Cổ Vũ Tiêu rồi ra ngoài.“Sao khi nhìn người này, mình cứ cảm thấy thân thiết thế nhỉ, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu mình à?"Nhìn bóng lưng đã rời đi của Trần Khiêm, Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ."Cô ơi, cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất chúng tôi từng gặp đấy!"Mấy cô giúp việc hâm mộ nói.Cổ Vũ Tiêu xoa cằm, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên: "Cảm ơn lời khen của các cô, cũng cảm ơn các cô đã cứu tôi.""Đúng rồi, cô à, sao cô lại bị thương vậy? Tối hôm qua cô bị thương rất nặng, hơn nữa cậu Trần còn nói hình như vết thương trên bụng cô không phải là vết thương do dao bình thường gây ra.”Mấy nữ giúp việc đỡ cô ấy vào, ngạc nhiên hỏi...
"Anh! Ai cho anh động vào tôi!” Ánh mắt Cổ Vũ Tiêu lạnh lẽo.
"Không động vào cô thì cô đã chết rồi! May mà tối hôm qua tôi gặp cô, lúc đó cô chỉ còn lại nửa cái mạng thôi!"
Trần Khiêm nói.
“Nhưng quần áo trên người tôi, và còn đồ lót nữa...” “Không thay thì sao mà chữa thương cho cô được!” Trần Khiêm giải thích.
"Đồ khốn kiếp!"
Trần Khiêm vừa dứt lời thì cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh ập tới.
Một chậu bông ném về phía Trần Khiêm. Anh đưa tay ra đón lấy.
"Tôi mới pha trà xong, cô có thể yên lặng chút không hải"
Trần Khiêm không còn gì để nói.
Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp, hoàn toàn có thể sánh bằng chị Lam nhưng tính tình gắt gỏng quá.
Ngay lúc đó, cửa bên cạnh Trần Khiêm mở ra. Vài cô giúp việc lần lượt đi vào.
“Thưa cậu, giám đốc Dương mời cậu đến sảnh họp!”
Vài cô giúp việc nói.
Nơi Trần Khiêm ở, tất nhiên đã được Dương Vệ sắp. xếp ổn thỏa, không có người ngoài đến quấy rầy.
Trần Khiêm nói anh biết rồi.
Sau đó vài cô giúp việc lại nhìn cô gái nói.
“Ui chao, cô à, sao cô lại xuống giường vậy, chúng tôi mới vừa băng bó vết thương cho cô mà, vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu!"
Các nữ giúp việc nói.
“Là các cô băng bó cho tôi à, còn quần áo thì sao?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
"Dĩ nhiên chúng tôi cũng thay giúp cô rồi, cậu Trần không làm đâu ạ!"
Cô giúp việc nói. Vậy là cô ấy đã trách oan anh rồi! Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ, liếc mắt nhìn Trần Khiêm
“Không phải anh thì sao lại thừa nhận?”
"Tôi đâu có thừa nhận, cô tự cho là vậy mà." Trần Khiêm khẽ cười lắc đầu.
“Các cô thay thuốc cho cô ấy tiếp đi, nhớ là cứ cách ba tiếng thì phải bôi thuốc này để sau khi liền da vết thương của cô ấy không để lại sẹo.”
Trần Khiêm khẽ cười. "Vâng, thưa cậu!"
Sau đó Trần Khiêm gật đầu cười với Cổ Vũ Tiêu rồi ra ngoài.
“Sao khi nhìn người này, mình cứ cảm thấy thân thiết thế nhỉ, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu mình à?"
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Trần Khiêm, Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ.
"Cô ơi, cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất chúng tôi từng gặp đấy!"
Mấy cô giúp việc hâm mộ nói.
Cổ Vũ Tiêu xoa cằm, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên: "Cảm ơn lời khen của các cô, cũng cảm ơn các cô đã cứu tôi."
"Đúng rồi, cô à, sao cô lại bị thương vậy? Tối hôm qua cô bị thương rất nặng, hơn nữa cậu Trần còn nói hình như vết thương trên bụng cô không phải là vết thương do dao bình thường gây ra.”
Mấy nữ giúp việc đỡ cô ấy vào, ngạc nhiên hỏi...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Anh! Ai cho anh động vào tôi!” Ánh mắt Cổ Vũ Tiêu lạnh lẽo."Không động vào cô thì cô đã chết rồi! May mà tối hôm qua tôi gặp cô, lúc đó cô chỉ còn lại nửa cái mạng thôi!"Trần Khiêm nói.“Nhưng quần áo trên người tôi, và còn đồ lót nữa...” “Không thay thì sao mà chữa thương cho cô được!” Trần Khiêm giải thích."Đồ khốn kiếp!"Trần Khiêm vừa dứt lời thì cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh ập tới.Một chậu bông ném về phía Trần Khiêm. Anh đưa tay ra đón lấy."Tôi mới pha trà xong, cô có thể yên lặng chút không hải"Trần Khiêm không còn gì để nói.Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp, hoàn toàn có thể sánh bằng chị Lam nhưng tính tình gắt gỏng quá.Ngay lúc đó, cửa bên cạnh Trần Khiêm mở ra. Vài cô giúp việc lần lượt đi vào.“Thưa cậu, giám đốc Dương mời cậu đến sảnh họp!”Vài cô giúp việc nói.Nơi Trần Khiêm ở, tất nhiên đã được Dương Vệ sắp. xếp ổn thỏa, không có người ngoài đến quấy rầy.Trần Khiêm nói anh biết rồi.Sau đó vài cô giúp việc lại nhìn cô gái nói.“Ui chao, cô à, sao cô lại xuống giường vậy, chúng tôi mới vừa băng bó vết thương cho cô mà, vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu!"Các nữ giúp việc nói.“Là các cô băng bó cho tôi à, còn quần áo thì sao?”Cổ Vũ Tiêu hỏi."Dĩ nhiên chúng tôi cũng thay giúp cô rồi, cậu Trần không làm đâu ạ!"Cô giúp việc nói. Vậy là cô ấy đã trách oan anh rồi! Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ, liếc mắt nhìn Trần Khiêm“Không phải anh thì sao lại thừa nhận?”"Tôi đâu có thừa nhận, cô tự cho là vậy mà." Trần Khiêm khẽ cười lắc đầu.“Các cô thay thuốc cho cô ấy tiếp đi, nhớ là cứ cách ba tiếng thì phải bôi thuốc này để sau khi liền da vết thương của cô ấy không để lại sẹo.”Trần Khiêm khẽ cười. "Vâng, thưa cậu!"Sau đó Trần Khiêm gật đầu cười với Cổ Vũ Tiêu rồi ra ngoài.“Sao khi nhìn người này, mình cứ cảm thấy thân thiết thế nhỉ, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu mình à?"Nhìn bóng lưng đã rời đi của Trần Khiêm, Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ."Cô ơi, cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất chúng tôi từng gặp đấy!"Mấy cô giúp việc hâm mộ nói.Cổ Vũ Tiêu xoa cằm, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên: "Cảm ơn lời khen của các cô, cũng cảm ơn các cô đã cứu tôi.""Đúng rồi, cô à, sao cô lại bị thương vậy? Tối hôm qua cô bị thương rất nặng, hơn nữa cậu Trần còn nói hình như vết thương trên bụng cô không phải là vết thương do dao bình thường gây ra.”Mấy nữ giúp việc đỡ cô ấy vào, ngạc nhiên hỏi...