Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1500: Đá Tị Thủy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trong lúc Trần Khiêm quan sát bích họa cũng giải thích thêm một ít nội dung khác cho ông Quỷ."Cậu Trần cũng nghỉ ngờ chiếc tàu được vẽ giống như một con quái vật lớn này là một thiết bị cỡ lớn nằm ngoài phạm vi khoa học kĩ thuật ư? Bốn mươi năm trước, thầy của lão chỉ là đoán được đại khái, ông ấy cảm thấy chiếc tàu lớn như vậy đúng là chỉ trong truyện nghìn lẻ một đêm mới có."Ông Quỷ nói."Đúng, đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện, cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi luôn cảm thấy chiếc tàu lớn này biểu thị mấy chục nghìn năm trước địa cầu của chúng ta có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khác, còn có con rồng bị thương nặng mà trầm mình nơi biển sâu kia nữa!”Trần Khiêm nói."Xem ý của cậu Trần hình như là tin tưởng tám chín phần mười những gì được vẽ trên bích họa. Mấy năm nay, lão cùng thầy của lão vẫn luôn nghỉ ngờ tính chân thực của hình vẽ trên những bức bích họa này. Rồng khổng lồ, con tàu lớn bay trên không, điều này sao có thể là sự thật? Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ có là sản phẩm từ trí tưởng tượng của người cổ đại. Nhưng hiện giờ lão cũng đã tin đến bảy tám phần! Có lẽ trước đây đúng là có một nền văn minh, một số truyền thuyết cổ xưa có thể không chỉ đơn thuần là truyền thuyết!”Ông ta nói.Ông Quỷ nhìn lại những bức bích họa."Bởi vậy tôi dám khẳng định, vật mà lúc đó ông lão này đưa cho những người ngư dân đó để xuống biển hẳn là đá Tị Thủy! Như vậy tất cả mọi chuyện đều trở nên logic!"Ông Quỷ chỉ vào một bức bích họa trong số đó nói.Cảnh trong bức tranh đó chính là cảnh tả việc ông lão ăn mày ở trên thuyền phát cho mọi người một vật gì đó."Đá Tị Thủy?" Trần Khiêm nghi ngờ hỏi."Đúng, thầy của lão đã nói, đá Tị Thủy là một linh vật sinh ra từ đất trời tự nhiên, mấy chục nghìn năm mới thành hình. Công dụng lớn nhất của nó cũng như tên gọi, có thể tránh nước. Ngậm vật này trong miệng, có thể giúp thân thể của con người không bị chịu áp lực của đáy biển. Áp suất nước của đáy biển, há là thứ người thường chịu đựng được!"Ông Quỷ nói. Trần Khiêm suy tư một hồi. Đúng là vậy, ngày hôm qua khi anh nghiên cứu tấm bản đồ cung Hải Vương cướp được từ nhà họ Minh đã phát hiện vị trí của nó nằm sâu dưới đáy biển.Lúc đó anh liền nghĩ, tuy rằng mình đã đạt cấp bậc Đại Tông sư, thân thể đã trải qua quá nhiều rèn luyện, áp suất dưới đáy biển sẽ không gây được vết thương nặng cho anh.Thế nhưng ít nhất vẫn sẽ làm giảm độ linh hoạt của cơ thể.Cho nên lúc này người nhà họ Trần chưa đến chính vì Trần Khiêm dặn bọn họ chuẩn bị nhiều thêm các loại máy móc có công dụng giảm áp lực nước.Để người nhà họ Trần cũng có thể xuống dưới biển hỗ trợ.Cung Hải Vương to lớn như thế, chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh, đây là chuyện không thể.Hôm nay có thể có được đá Tị Thủy quả thực đỡ tốn đi bớt nửa công!"Đại sư, có thể tìm thấy đá Tị Thủy ở nơi nào?"Trần Khiêm gấp gáp hỏi.
Trong lúc Trần Khiêm quan sát bích họa cũng giải thích thêm một ít nội dung khác cho ông Quỷ.
"Cậu Trần cũng nghỉ ngờ chiếc tàu được vẽ giống như một con quái vật lớn này là một thiết bị cỡ lớn nằm ngoài phạm vi khoa học kĩ thuật ư? Bốn mươi năm trước, thầy của lão chỉ là đoán được đại khái, ông ấy cảm thấy chiếc tàu lớn như vậy đúng là chỉ trong truyện nghìn lẻ một đêm mới có."
Ông Quỷ nói.
"Đúng, đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện, cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi luôn cảm thấy chiếc tàu lớn này biểu thị mấy chục nghìn năm trước địa cầu của chúng ta có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khác, còn có con rồng bị thương nặng mà trầm mình nơi biển sâu kia nữa!”
Trần Khiêm nói.
"Xem ý của cậu Trần hình như là tin tưởng tám chín phần mười những gì được vẽ trên bích họa. Mấy năm nay, lão cùng thầy của lão vẫn luôn nghỉ ngờ tính chân thực của hình vẽ trên những bức bích họa này. Rồng khổng lồ, con tàu lớn bay trên không, điều này sao có thể là sự thật? Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ có là sản phẩm từ trí tưởng tượng của người cổ đại. Nhưng hiện giờ lão cũng đã tin đến bảy tám phần! Có lẽ trước đây đúng là có một nền văn minh, một số truyền thuyết cổ xưa có thể không chỉ đơn thuần là truyền thuyết!”
Ông ta nói.
Ông Quỷ nhìn lại những bức bích họa.
"Bởi vậy tôi dám khẳng định, vật mà lúc đó ông lão này đưa cho những người ngư dân đó để xuống biển hẳn là đá Tị Thủy! Như vậy tất cả mọi chuyện đều trở nên logic!"
Ông Quỷ chỉ vào một bức bích họa trong số đó nói.
Cảnh trong bức tranh đó chính là cảnh tả việc ông lão ăn mày ở trên thuyền phát cho mọi người một vật gì đó.
"Đá Tị Thủy?" Trần Khiêm nghi ngờ hỏi.
"Đúng, thầy của lão đã nói, đá Tị Thủy là một linh vật sinh ra từ đất trời tự nhiên, mấy chục nghìn năm mới thành hình. Công dụng lớn nhất của nó cũng như tên gọi, có thể tránh nước. Ngậm vật này trong miệng, có thể giúp thân thể của con người không bị chịu áp lực của đáy biển. Áp suất nước của đáy biển, há là thứ người thường chịu đựng được!"
Ông Quỷ nói. Trần Khiêm suy tư một hồi. Đúng là vậy, ngày hôm qua khi anh nghiên cứu tấm bản đồ cung Hải Vương cướp được từ nhà họ Minh đã phát hiện vị trí của nó nằm sâu dưới đáy biển.
Lúc đó anh liền nghĩ, tuy rằng mình đã đạt cấp bậc Đại Tông sư, thân thể đã trải qua quá nhiều rèn luyện, áp suất dưới đáy biển sẽ không gây được vết thương nặng cho anh.
Thế nhưng ít nhất vẫn sẽ làm giảm độ linh hoạt của cơ thể.
Cho nên lúc này người nhà họ Trần chưa đến chính vì Trần Khiêm dặn bọn họ chuẩn bị nhiều thêm các loại máy móc có công dụng giảm áp lực nước.
Để người nhà họ Trần cũng có thể xuống dưới biển hỗ trợ.
Cung Hải Vương to lớn như thế, chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh, đây là chuyện không thể.
Hôm nay có thể có được đá Tị Thủy quả thực đỡ tốn đi bớt nửa công!
"Đại sư, có thể tìm thấy đá Tị Thủy ở nơi nào?"
Trần Khiêm gấp gáp hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trong lúc Trần Khiêm quan sát bích họa cũng giải thích thêm một ít nội dung khác cho ông Quỷ."Cậu Trần cũng nghỉ ngờ chiếc tàu được vẽ giống như một con quái vật lớn này là một thiết bị cỡ lớn nằm ngoài phạm vi khoa học kĩ thuật ư? Bốn mươi năm trước, thầy của lão chỉ là đoán được đại khái, ông ấy cảm thấy chiếc tàu lớn như vậy đúng là chỉ trong truyện nghìn lẻ một đêm mới có."Ông Quỷ nói."Đúng, đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện, cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi luôn cảm thấy chiếc tàu lớn này biểu thị mấy chục nghìn năm trước địa cầu của chúng ta có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khác, còn có con rồng bị thương nặng mà trầm mình nơi biển sâu kia nữa!”Trần Khiêm nói."Xem ý của cậu Trần hình như là tin tưởng tám chín phần mười những gì được vẽ trên bích họa. Mấy năm nay, lão cùng thầy của lão vẫn luôn nghỉ ngờ tính chân thực của hình vẽ trên những bức bích họa này. Rồng khổng lồ, con tàu lớn bay trên không, điều này sao có thể là sự thật? Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ có là sản phẩm từ trí tưởng tượng của người cổ đại. Nhưng hiện giờ lão cũng đã tin đến bảy tám phần! Có lẽ trước đây đúng là có một nền văn minh, một số truyền thuyết cổ xưa có thể không chỉ đơn thuần là truyền thuyết!”Ông ta nói.Ông Quỷ nhìn lại những bức bích họa."Bởi vậy tôi dám khẳng định, vật mà lúc đó ông lão này đưa cho những người ngư dân đó để xuống biển hẳn là đá Tị Thủy! Như vậy tất cả mọi chuyện đều trở nên logic!"Ông Quỷ chỉ vào một bức bích họa trong số đó nói.Cảnh trong bức tranh đó chính là cảnh tả việc ông lão ăn mày ở trên thuyền phát cho mọi người một vật gì đó."Đá Tị Thủy?" Trần Khiêm nghi ngờ hỏi."Đúng, thầy của lão đã nói, đá Tị Thủy là một linh vật sinh ra từ đất trời tự nhiên, mấy chục nghìn năm mới thành hình. Công dụng lớn nhất của nó cũng như tên gọi, có thể tránh nước. Ngậm vật này trong miệng, có thể giúp thân thể của con người không bị chịu áp lực của đáy biển. Áp suất nước của đáy biển, há là thứ người thường chịu đựng được!"Ông Quỷ nói. Trần Khiêm suy tư một hồi. Đúng là vậy, ngày hôm qua khi anh nghiên cứu tấm bản đồ cung Hải Vương cướp được từ nhà họ Minh đã phát hiện vị trí của nó nằm sâu dưới đáy biển.Lúc đó anh liền nghĩ, tuy rằng mình đã đạt cấp bậc Đại Tông sư, thân thể đã trải qua quá nhiều rèn luyện, áp suất dưới đáy biển sẽ không gây được vết thương nặng cho anh.Thế nhưng ít nhất vẫn sẽ làm giảm độ linh hoạt của cơ thể.Cho nên lúc này người nhà họ Trần chưa đến chính vì Trần Khiêm dặn bọn họ chuẩn bị nhiều thêm các loại máy móc có công dụng giảm áp lực nước.Để người nhà họ Trần cũng có thể xuống dưới biển hỗ trợ.Cung Hải Vương to lớn như thế, chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh, đây là chuyện không thể.Hôm nay có thể có được đá Tị Thủy quả thực đỡ tốn đi bớt nửa công!"Đại sư, có thể tìm thấy đá Tị Thủy ở nơi nào?"Trần Khiêm gấp gáp hỏi.