Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1522: Tiếp theo xin nhờ thầy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Kiển Nám lại nói. "Đi? Tại sao phải đi? Nếu đã biết tình hình hiện tại của mọi người rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cứu ông cụ Phương và mọi người ra ngoài!"Trần Khiêm cười nhạt nói.Trong lòng Phương Kiển Nám vô cùng cảm động, nhưng càng như vậy, cô ta càng không thể hại Trần Khiêm được."Đi nào, chắc không bao lâu nữa người của nhà họ. Vân sẽ trở lại nơi này. Chính cậu đã nói đó, cậu ấm bảo. bối của nhà họ Vân đang ở trong tay tôi, nếu không muốn con của mình có chuyện thì có thể làm một khoản giao dịch với tôi đấy!"Trần Khiêm lạnh lùng nói. Sau đó anh liền đi ra ngoài.Ở suối nước nóng lúc này đã có rất đông người vây xem.Bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ tên Vân Lãng trong tình trạng hấp hối kia."Sao? Kẻ nào to gan như vậy? Dám động đến con trai của ông đây?"Tại nhà họ Vân, đảo Mạch, một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình.Gân xanh trên mặt cuồn cuộn cả lên."Không rõ lắm, hình như anh ta họ Trần, mấy kẻ đó gọi anh ta là cậu Trần. Anh ta rất mạnh, mười mấy vệ sĩ cũng không trụ nổi mười giây. Cậu chủ bị anh ta ném lên không hành hạ mấy lượt, bây giờ e rằng sắp không gắng gượng nổi nữa!"Mấy tên bạn của Vân Lãng khóc lóc thảm thiết. "Đúng là muốn chết đây mà!” Vân Lâm siết chặt hai nắm tay."Mau đi mời đại sư đến, bảo ông ấy cùng tôi đi cứu Lãng Nhi!"Vân Lâm quát lớn.Vừa nghe thấy hai chữ đại sư, mấy người thanh niên đều khấp khởi vui mừng.1 Đúng vậy đó, có đại sư ở đây, ai dám làm bừa, tên ảo. lả kia nhất định là tới số rồi!Nhà họ Vân huy động rất nhiều gia đỉnh xuất phát. Rồng rắn đi thẳng đến trang viên Hải Thiên.Chờ đến khi Vân Lâm tới nơi, đã thấy một chàng trai đang ngồi dưới chùm đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, sớm đã hôn mê bất tỉnh."Lãng Nhi của tôi dù cho có nghìn cái sai vạn cái sai, cậu ra tay như vậy cũng quá độc địa rồi, quá không xem nhà họ Vân của tôi ra gì!"Vân Lâm đau lòng muốn chết, trong mắt lóe lên tia thâm độc."Tôi không giết các người đã tốt lắm rồi, ông biết thế nào là độc ác không? Ông bắt mất sư đệ và một người lớn trong nhà tôi, ép buộc bạn của tôi, món nợ này phải tính sao đây?"Trần Khiêm đặt chén trà xuống."Ha ha, hóa ra là người nhà họ Phương kêu tới cứu trợ, thảo nào. Đáng tiếc, dù cho nhà họ Phương có mạnh cỡ nào, thế nhưng tại Mạch Thành không ai có thể động tới nhà họ Vân của tôi!"Vân Lâm nói."Ông chủ Vân việc gì phải phí sức nói chuyện với anh †a, mau mời đại sư lên giết chết anh ta, để anh ta biết nhà họ Vân không động vào nổi đâu!""Đúng vậy, tôi muốn anh ta phải máu chảy đầu rơi để báo thù cho cậu Vân!"Mấy người nạ kia lúc này đã có chỗ dựa rồi nên đều lớn tiếng la mắng."Đại sư, tiếp theo xin nhờ thầy!"Hai mắt Vân Lâm toát ra sự lạnh lẽo, tự động nhường ra một con đường.
Phương Kiển Nám lại nói. "Đi? Tại sao phải đi? Nếu đã biết tình hình hiện tại của mọi người rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cứu ông cụ Phương và mọi người ra ngoài!"
Trần Khiêm cười nhạt nói.
Trong lòng Phương Kiển Nám vô cùng cảm động, nhưng càng như vậy, cô ta càng không thể hại Trần Khiêm được.
"Đi nào, chắc không bao lâu nữa người của nhà họ. Vân sẽ trở lại nơi này. Chính cậu đã nói đó, cậu ấm bảo. bối của nhà họ Vân đang ở trong tay tôi, nếu không muốn con của mình có chuyện thì có thể làm một khoản giao dịch với tôi đấy!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói. Sau đó anh liền đi ra ngoài.
Ở suối nước nóng lúc này đã có rất đông người vây xem.
Bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ tên Vân Lãng trong tình trạng hấp hối kia.
"Sao? Kẻ nào to gan như vậy? Dám động đến con trai của ông đây?"
Tại nhà họ Vân, đảo Mạch, một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình.
Gân xanh trên mặt cuồn cuộn cả lên.
"Không rõ lắm, hình như anh ta họ Trần, mấy kẻ đó gọi anh ta là cậu Trần. Anh ta rất mạnh, mười mấy vệ sĩ cũng không trụ nổi mười giây. Cậu chủ bị anh ta ném lên không hành hạ mấy lượt, bây giờ e rằng sắp không gắng gượng nổi nữa!"
Mấy tên bạn của Vân Lãng khóc lóc thảm thiết. "Đúng là muốn chết đây mà!” Vân Lâm siết chặt hai nắm tay.
"Mau đi mời đại sư đến, bảo ông ấy cùng tôi đi cứu Lãng Nhi!"
Vân Lâm quát lớn.
Vừa nghe thấy hai chữ đại sư, mấy người thanh niên đều khấp khởi vui mừng.
1 Đúng vậy đó, có đại sư ở đây, ai dám làm bừa, tên ảo. lả kia nhất định là tới số rồi!
Nhà họ Vân huy động rất nhiều gia đỉnh xuất phát. Rồng rắn đi thẳng đến trang viên Hải Thiên.
Chờ đến khi Vân Lâm tới nơi, đã thấy một chàng trai đang ngồi dưới chùm đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, sớm đã hôn mê bất tỉnh.
"Lãng Nhi của tôi dù cho có nghìn cái sai vạn cái sai, cậu ra tay như vậy cũng quá độc địa rồi, quá không xem nhà họ Vân của tôi ra gì!"
Vân Lâm đau lòng muốn chết, trong mắt lóe lên tia thâm độc.
"Tôi không giết các người đã tốt lắm rồi, ông biết thế nào là độc ác không? Ông bắt mất sư đệ và một người lớn trong nhà tôi, ép buộc bạn của tôi, món nợ này phải tính sao đây?"
Trần Khiêm đặt chén trà xuống.
"Ha ha, hóa ra là người nhà họ Phương kêu tới cứu trợ, thảo nào. Đáng tiếc, dù cho nhà họ Phương có mạnh cỡ nào, thế nhưng tại Mạch Thành không ai có thể động tới nhà họ Vân của tôi!"
Vân Lâm nói.
"Ông chủ Vân việc gì phải phí sức nói chuyện với anh †a, mau mời đại sư lên giết chết anh ta, để anh ta biết nhà họ Vân không động vào nổi đâu!"
"Đúng vậy, tôi muốn anh ta phải máu chảy đầu rơi để báo thù cho cậu Vân!"
Mấy người nạ kia lúc này đã có chỗ dựa rồi nên đều lớn tiếng la mắng.
"Đại sư, tiếp theo xin nhờ thầy!"
Hai mắt Vân Lâm toát ra sự lạnh lẽo, tự động nhường ra một con đường.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Kiển Nám lại nói. "Đi? Tại sao phải đi? Nếu đã biết tình hình hiện tại của mọi người rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cứu ông cụ Phương và mọi người ra ngoài!"Trần Khiêm cười nhạt nói.Trong lòng Phương Kiển Nám vô cùng cảm động, nhưng càng như vậy, cô ta càng không thể hại Trần Khiêm được."Đi nào, chắc không bao lâu nữa người của nhà họ. Vân sẽ trở lại nơi này. Chính cậu đã nói đó, cậu ấm bảo. bối của nhà họ Vân đang ở trong tay tôi, nếu không muốn con của mình có chuyện thì có thể làm một khoản giao dịch với tôi đấy!"Trần Khiêm lạnh lùng nói. Sau đó anh liền đi ra ngoài.Ở suối nước nóng lúc này đã có rất đông người vây xem.Bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ tên Vân Lãng trong tình trạng hấp hối kia."Sao? Kẻ nào to gan như vậy? Dám động đến con trai của ông đây?"Tại nhà họ Vân, đảo Mạch, một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình.Gân xanh trên mặt cuồn cuộn cả lên."Không rõ lắm, hình như anh ta họ Trần, mấy kẻ đó gọi anh ta là cậu Trần. Anh ta rất mạnh, mười mấy vệ sĩ cũng không trụ nổi mười giây. Cậu chủ bị anh ta ném lên không hành hạ mấy lượt, bây giờ e rằng sắp không gắng gượng nổi nữa!"Mấy tên bạn của Vân Lãng khóc lóc thảm thiết. "Đúng là muốn chết đây mà!” Vân Lâm siết chặt hai nắm tay."Mau đi mời đại sư đến, bảo ông ấy cùng tôi đi cứu Lãng Nhi!"Vân Lâm quát lớn.Vừa nghe thấy hai chữ đại sư, mấy người thanh niên đều khấp khởi vui mừng.1 Đúng vậy đó, có đại sư ở đây, ai dám làm bừa, tên ảo. lả kia nhất định là tới số rồi!Nhà họ Vân huy động rất nhiều gia đỉnh xuất phát. Rồng rắn đi thẳng đến trang viên Hải Thiên.Chờ đến khi Vân Lâm tới nơi, đã thấy một chàng trai đang ngồi dưới chùm đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, sớm đã hôn mê bất tỉnh."Lãng Nhi của tôi dù cho có nghìn cái sai vạn cái sai, cậu ra tay như vậy cũng quá độc địa rồi, quá không xem nhà họ Vân của tôi ra gì!"Vân Lâm đau lòng muốn chết, trong mắt lóe lên tia thâm độc."Tôi không giết các người đã tốt lắm rồi, ông biết thế nào là độc ác không? Ông bắt mất sư đệ và một người lớn trong nhà tôi, ép buộc bạn của tôi, món nợ này phải tính sao đây?"Trần Khiêm đặt chén trà xuống."Ha ha, hóa ra là người nhà họ Phương kêu tới cứu trợ, thảo nào. Đáng tiếc, dù cho nhà họ Phương có mạnh cỡ nào, thế nhưng tại Mạch Thành không ai có thể động tới nhà họ Vân của tôi!"Vân Lâm nói."Ông chủ Vân việc gì phải phí sức nói chuyện với anh †a, mau mời đại sư lên giết chết anh ta, để anh ta biết nhà họ Vân không động vào nổi đâu!""Đúng vậy, tôi muốn anh ta phải máu chảy đầu rơi để báo thù cho cậu Vân!"Mấy người nạ kia lúc này đã có chỗ dựa rồi nên đều lớn tiếng la mắng."Đại sư, tiếp theo xin nhờ thầy!"Hai mắt Vân Lâm toát ra sự lạnh lẽo, tự động nhường ra một con đường.