Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1527: Anh muốn vào trong à

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chưa tới một tiếng sau, Phương Bất Đồng và Tả Trung Đào đã được đưa tới chung cư.Nhưng lúc đưa tới đây, bệnh tình của ông cụ đã rất nặng, còn Phương Di thì rơi vào trạng thái hôn mê sâu.'Trần Khiêm cũng không kịp hàn huyên với Tả Trung Đào, mà lập tức kê cho ông ta một đơn thuốc mới, rồi bảo Tả Trung Đào chữa trị cho hai người.Sau đó Trần Khiêm liền chạy ra phố, bây giờ trời đã sẩm tối rồi, theo lý mà nói thì vị Thiếu Thánh chủ kiacũng gần tới rồi nhỉ.Anh bước đi trên phố, lúc này trên phố đã trở nên náo nhiệt hơn rồi.Người đi đường đều đắm chìm trong bầu không khí reo hò nhảy nhót.Chỉ nghe thấy cái tên Thánh giáo Vu Cổ này, đã tạo cho người khác cảm giác tà niệm rồi.Rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, mà có thể khiến nhiều người tới đây cung phụng bọn họ như vậy chứ?Trần Khiêm oán thầm.Rất nhanh, anh đã đi tới trước cổng trang viên nhà họ Vân của Vân Lâm.Trang viên nhà họ Vân sẽ là nơi tiếp đón vị Thiếu Thánh chủ vào tối nay, giờ nơi này đang bị bao vây đến mức kiến cũng không chui lọt.Có không ít con cháu trẻ tuổi trong nhà họ Vân đang đứng trước cổng, phụ trách công việc tiếp đón một số vị khách quan trọng.“Người này, sao có thể nói vào là vào chứ, ai cho cậu vào đây thế?”Lúc Trần Khiêm đi vào trong thì bị mấy nam nữ trẻ tuổi cản lại.“Vân Lâm không nói với mấy người là tôi sẽ tới đây à”Trần Khiêm không khỏi lên tiếng hỏi.“Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên bác cả nhà tôi thế? Toàn bộ khách mời hôm nay đều là người có máu mặt, sống hơn nửa đời người rồi! Một thằng nhóc. đục nước béo cò như cậu tôi cũng gặp qua nhiều rồiMột thanh niên lạnh lùng quát về phía Trân Khiêm.“Anh đừng nói anh ấy như vậy, trông anh ấy có vẻ giống với người đến từ vùng khác, nói không chừng là thấy nhà họ Vân chúng ta ra vào tấp nập, hơn nữa còn sang trọng thế này, nên muốn tới đây xem thử thôi, anh đừng hung dữ với anh ấy như thế!”Đúng lúc này, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn về phía Trần Khiêm rồi lên tiếng nói, còn mỉm cười với Trần Khiêm nữa.Nói thế nào nhỉ, cô gái này vừa nhìn thấy Trần Khiêm có vóc dáng đẹp, nhất là khuôn mặt đó, lại có dáng vẻ thanh tú rất hiền hòa, mang tới cảm giác nho nhã cho người khác.Có thể nói là cô ấy đã để mắt tới anh rồi.Cho nên cô ấy đã nói giúp anh mấy câu.Chuyện này cũng giống như tình huống, có một chàng trai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nên muốn giúp cô ấy vậy.“Anh muốn vào trong à?”Cô gái lại nhìn Trần Khiêm cười hỏi.Cô gái này hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười rất ngọt ngào.Nhưng Trần Khiêm không hề trả lời cô ấy.

Chưa tới một tiếng sau, Phương Bất Đồng và Tả Trung Đào đã được đưa tới chung cư.

Nhưng lúc đưa tới đây, bệnh tình của ông cụ đã rất nặng, còn Phương Di thì rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

'Trần Khiêm cũng không kịp hàn huyên với Tả Trung Đào, mà lập tức kê cho ông ta một đơn thuốc mới, rồi bảo Tả Trung Đào chữa trị cho hai người.

Sau đó Trần Khiêm liền chạy ra phố, bây giờ trời đã sẩm tối rồi, theo lý mà nói thì vị Thiếu Thánh chủ kia

cũng gần tới rồi nhỉ.

Anh bước đi trên phố, lúc này trên phố đã trở nên náo nhiệt hơn rồi.

Người đi đường đều đắm chìm trong bầu không khí reo hò nhảy nhót.

Chỉ nghe thấy cái tên Thánh giáo Vu Cổ này, đã tạo cho người khác cảm giác tà niệm rồi.

Rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, mà có thể khiến nhiều người tới đây cung phụng bọn họ như vậy chứ?

Trần Khiêm oán thầm.

Rất nhanh, anh đã đi tới trước cổng trang viên nhà họ Vân của Vân Lâm.

Trang viên nhà họ Vân sẽ là nơi tiếp đón vị Thiếu Thánh chủ vào tối nay, giờ nơi này đang bị bao vây đến mức kiến cũng không chui lọt.

Có không ít con cháu trẻ tuổi trong nhà họ Vân đang đứng trước cổng, phụ trách công việc tiếp đón một số vị khách quan trọng.

“Người này, sao có thể nói vào là vào chứ, ai cho cậu vào đây thế?”

Lúc Trần Khiêm đi vào trong thì bị mấy nam nữ trẻ tuổi cản lại.

“Vân Lâm không nói với mấy người là tôi sẽ tới đây à”

Trần Khiêm không khỏi lên tiếng hỏi.

“Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên bác cả nhà tôi thế? Toàn bộ khách mời hôm nay đều là người có máu mặt, sống hơn nửa đời người rồi! Một thằng nhóc. đục nước béo cò như cậu tôi cũng gặp qua nhiều rồi

Một thanh niên lạnh lùng quát về phía Trân Khiêm.

“Anh đừng nói anh ấy như vậy, trông anh ấy có vẻ giống với người đến từ vùng khác, nói không chừng là thấy nhà họ Vân chúng ta ra vào tấp nập, hơn nữa còn sang trọng thế này, nên muốn tới đây xem thử thôi, anh đừng hung dữ với anh ấy như thế!”

Đúng lúc này, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn về phía Trần Khiêm rồi lên tiếng nói, còn mỉm cười với Trần Khiêm nữa.

Nói thế nào nhỉ, cô gái này vừa nhìn thấy Trần Khiêm có vóc dáng đẹp, nhất là khuôn mặt đó, lại có dáng vẻ thanh tú rất hiền hòa, mang tới cảm giác nho nhã cho người khác.

Có thể nói là cô ấy đã để mắt tới anh rồi.

Cho nên cô ấy đã nói giúp anh mấy câu.

Chuyện này cũng giống như tình huống, có một chàng trai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nên muốn giúp cô ấy vậy.

“Anh muốn vào trong à?”

Cô gái lại nhìn Trần Khiêm cười hỏi.

Cô gái này hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười rất ngọt ngào.

Nhưng Trần Khiêm không hề trả lời cô ấy.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chưa tới một tiếng sau, Phương Bất Đồng và Tả Trung Đào đã được đưa tới chung cư.Nhưng lúc đưa tới đây, bệnh tình của ông cụ đã rất nặng, còn Phương Di thì rơi vào trạng thái hôn mê sâu.'Trần Khiêm cũng không kịp hàn huyên với Tả Trung Đào, mà lập tức kê cho ông ta một đơn thuốc mới, rồi bảo Tả Trung Đào chữa trị cho hai người.Sau đó Trần Khiêm liền chạy ra phố, bây giờ trời đã sẩm tối rồi, theo lý mà nói thì vị Thiếu Thánh chủ kiacũng gần tới rồi nhỉ.Anh bước đi trên phố, lúc này trên phố đã trở nên náo nhiệt hơn rồi.Người đi đường đều đắm chìm trong bầu không khí reo hò nhảy nhót.Chỉ nghe thấy cái tên Thánh giáo Vu Cổ này, đã tạo cho người khác cảm giác tà niệm rồi.Rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, mà có thể khiến nhiều người tới đây cung phụng bọn họ như vậy chứ?Trần Khiêm oán thầm.Rất nhanh, anh đã đi tới trước cổng trang viên nhà họ Vân của Vân Lâm.Trang viên nhà họ Vân sẽ là nơi tiếp đón vị Thiếu Thánh chủ vào tối nay, giờ nơi này đang bị bao vây đến mức kiến cũng không chui lọt.Có không ít con cháu trẻ tuổi trong nhà họ Vân đang đứng trước cổng, phụ trách công việc tiếp đón một số vị khách quan trọng.“Người này, sao có thể nói vào là vào chứ, ai cho cậu vào đây thế?”Lúc Trần Khiêm đi vào trong thì bị mấy nam nữ trẻ tuổi cản lại.“Vân Lâm không nói với mấy người là tôi sẽ tới đây à”Trần Khiêm không khỏi lên tiếng hỏi.“Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên bác cả nhà tôi thế? Toàn bộ khách mời hôm nay đều là người có máu mặt, sống hơn nửa đời người rồi! Một thằng nhóc. đục nước béo cò như cậu tôi cũng gặp qua nhiều rồiMột thanh niên lạnh lùng quát về phía Trân Khiêm.“Anh đừng nói anh ấy như vậy, trông anh ấy có vẻ giống với người đến từ vùng khác, nói không chừng là thấy nhà họ Vân chúng ta ra vào tấp nập, hơn nữa còn sang trọng thế này, nên muốn tới đây xem thử thôi, anh đừng hung dữ với anh ấy như thế!”Đúng lúc này, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn về phía Trần Khiêm rồi lên tiếng nói, còn mỉm cười với Trần Khiêm nữa.Nói thế nào nhỉ, cô gái này vừa nhìn thấy Trần Khiêm có vóc dáng đẹp, nhất là khuôn mặt đó, lại có dáng vẻ thanh tú rất hiền hòa, mang tới cảm giác nho nhã cho người khác.Có thể nói là cô ấy đã để mắt tới anh rồi.Cho nên cô ấy đã nói giúp anh mấy câu.Chuyện này cũng giống như tình huống, có một chàng trai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nên muốn giúp cô ấy vậy.“Anh muốn vào trong à?”Cô gái lại nhìn Trần Khiêm cười hỏi.Cô gái này hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười rất ngọt ngào.Nhưng Trần Khiêm không hề trả lời cô ấy.

Chương 1527: Anh muốn vào trong à