Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1551: Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nói với cô gái mặc đồ trắng trong quan tài.Sau đó, Trần Khiêm thu hồi tầm mắt. Rồi đóng nắp quan tài lại.Anh kéo Thiết Thành đang lơ lửng trên không xuống, rồi đi một vòng xung quanh.Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhìn thấy ngay chính giữa bệ cao có một khe rãnh.Hình dáng khe rãnh này trùng khớp với hoa văn đuôi cá trong tay anh.Xem ra, chỉ cần đút hoa văn đuôi cá này vào thì có thể tìm thấy lối ra cung điện này.Trần Khiêm thầm nói trong lòng. Lúc anh đang định đút vào. Thì đột nhiên, Thiết Thành hét lên một tiếng.“Anh Khiêm, anh mau nhìn xem, bên kia vẫn còn một chiếc quan tài.”Thiết Thành chỉ vào một góc tối nào đó.Trần Khiêm vừa nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc quan tài to lớn màu đen, toàn thân còn bị những sợi dây xích thô to trói chặt, đang nằm yên tĩnh trong một góc bên đó.Mấy sợi dây xích đó, giống như muốn khóa một thứ gì đó ở bên trong đang muốn xông ra ngoài.Làm cho người khác cảm thấy hơi sợ hãi. Thảo nào lại dọa Thiết Thành giật mình.“Thật kỳ lạ, tại sao trên tranh bích họa không hề nhắc tới lai lịch chiếc quan tài này?”Trần Khiêm ngạc nhiên nói.Còn có mấy điểm đáng ngờ, ví dụ như chiếc quan tài nhỏ bị lật trên thuyền kia, cũng không xuất hiện ở đây, hơn nữa con rồng lớn cùng được mai táng kia cũng không thấy bóng dáng ở đâu hết.“Đừng bận tâm đến những chuyện này, Thiết Thành, anh đứng ra xa một chút, đợi lát nữa lối ra mở ra, sẽ có một lượng lớn nước biển tràn vào trong, tôi phải trông chừng quan tài Trường Sinh này, anh nhớ theo sát tôi đó."Trần Khiêm nói. Thiết Thành trịnh trọng gật đầu.Bây giờ Trần Khiêm chỉ có một mục đích, đó là cô gái mặc đồ trắng này, còn những chuyện khác, Trần Khiêm không có sức lực để tập trung suy nghĩ nữa.Sau đó anh lập tức đút hoa văn đuôi cá vào khe rãnh đó.Một tia sáng màu vàng kim bỗng lóe lên. Âm ầm ầm! Sau đó, cả tòa cung điện bắt đầu lắc lư.Chấn động mãnh liệt đến mức như trời đổ sụp. xuống.Mà lúc này, quan tài thủy tinh kia cũng từ từ hạ xuống.Rồi được Trần Khiêm chống đỡ bằng một tay. Ầm!Thế nhưng, lối ra nằm trong dự đoán của anh vẫn chưa được mở ra.Còn quan tài Trường Sinh thì không ngừng rung chuyển.'Thậm chí chiếc quan tài lớn màu đen trong bóng tối kia cũng bắt đầu rung chuyển.Tiếp theo đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.Anh nhìn thấy dây xích trên cỗ quan tài đó bị đứt đoạn.Mà quan tài thủy tinh thì đang muốn thoát ra ngoài. Đóa Hoa Quỷ đang bắt đầu thâm nhập và sinh trưởng từ bốn bức tường xung quanh, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.“Chuyện chuyện chuyện này...”Thiết Thành sợ hãi nói: “Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ này!”Đóa Hoa Quỷ này nhanh chóng nở rộ, rồi bắt đầu phát tán một lượng lớn phấn hoa.Đồng thời, cảm giác hôn mê mãnh liệt lại ập đến lầnBức tường cung điện nứt ra, nước biển đang bắt đầu điên cuồng tràn vào bên trong.Toàn thân Trần Khiêm đều run rẩy. Nhưng anh vẫn nắm chặt quan tài Trường Sinh. Ầm!Trụ đá đổ sụp xuống, rơi tứ tung.Hai chân Trần Khiêm mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.“Anh Khiêm!”Thiết Thành bị một cây cột lớn đập trúng, nhưng vẫn gắng gượng bò qua, muốn đỡ Trần Khiêm đã bị Đóa Hoa Quỷ kích thích đến mức không còn chút sức lực.

Trần Khiêm nói với cô gái mặc đồ trắng trong quan tài.

Sau đó, Trần Khiêm thu hồi tầm mắt. Rồi đóng nắp quan tài lại.

Anh kéo Thiết Thành đang lơ lửng trên không xuống, rồi đi một vòng xung quanh.

Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhìn thấy ngay chính giữa bệ cao có một khe rãnh.

Hình dáng khe rãnh này trùng khớp với hoa văn đuôi cá trong tay anh.

Xem ra, chỉ cần đút hoa văn đuôi cá này vào thì có thể tìm thấy lối ra cung điện này.

Trần Khiêm thầm nói trong lòng. Lúc anh đang định đút vào. Thì đột nhiên, Thiết Thành hét lên một tiếng.

“Anh Khiêm, anh mau nhìn xem, bên kia vẫn còn một chiếc quan tài.”

Thiết Thành chỉ vào một góc tối nào đó.

Trần Khiêm vừa nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc quan tài to lớn màu đen, toàn thân còn bị những sợi dây xích thô to trói chặt, đang nằm yên tĩnh trong một góc bên đó.

Mấy sợi dây xích đó, giống như muốn khóa một thứ gì đó ở bên trong đang muốn xông ra ngoài.

Làm cho người khác cảm thấy hơi sợ hãi. Thảo nào lại dọa Thiết Thành giật mình.

“Thật kỳ lạ, tại sao trên tranh bích họa không hề nhắc tới lai lịch chiếc quan tài này?”

Trần Khiêm ngạc nhiên nói.

Còn có mấy điểm đáng ngờ, ví dụ như chiếc quan tài nhỏ bị lật trên thuyền kia, cũng không xuất hiện ở đây, hơn nữa con rồng lớn cùng được mai táng kia cũng không thấy bóng dáng ở đâu hết.

“Đừng bận tâm đến những chuyện này, Thiết Thành, anh đứng ra xa một chút, đợi lát nữa lối ra mở ra, sẽ có một lượng lớn nước biển tràn vào trong, tôi phải trông chừng quan tài Trường Sinh này, anh nhớ theo sát tôi đó."

Trần Khiêm nói. Thiết Thành trịnh trọng gật đầu.

Bây giờ Trần Khiêm chỉ có một mục đích, đó là cô gái mặc đồ trắng này, còn những chuyện khác, Trần Khiêm không có sức lực để tập trung suy nghĩ nữa.

Sau đó anh lập tức đút hoa văn đuôi cá vào khe rãnh đó.

Một tia sáng màu vàng kim bỗng lóe lên. Âm ầm ầm! Sau đó, cả tòa cung điện bắt đầu lắc lư.

Chấn động mãnh liệt đến mức như trời đổ sụp. xuống.

Mà lúc này, quan tài thủy tinh kia cũng từ từ hạ xuống.

Rồi được Trần Khiêm chống đỡ bằng một tay. Ầm!

Thế nhưng, lối ra nằm trong dự đoán của anh vẫn chưa được mở ra.

Còn quan tài Trường Sinh thì không ngừng rung chuyển.

'Thậm chí chiếc quan tài lớn màu đen trong bóng tối kia cũng bắt đầu rung chuyển.

Tiếp theo đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.

Anh nhìn thấy dây xích trên cỗ quan tài đó bị đứt đoạn.

Mà quan tài thủy tinh thì đang muốn thoát ra ngoài. Đóa Hoa Quỷ đang bắt đầu thâm nhập và sinh trưởng từ bốn bức tường xung quanh, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Chuyện chuyện chuyện này...”

Thiết Thành sợ hãi nói: “Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ này!”

Đóa Hoa Quỷ này nhanh chóng nở rộ, rồi bắt đầu phát tán một lượng lớn phấn hoa.

Đồng thời, cảm giác hôn mê mãnh liệt lại ập đến lần

Bức tường cung điện nứt ra, nước biển đang bắt đầu điên cuồng tràn vào bên trong.

Toàn thân Trần Khiêm đều run rẩy. Nhưng anh vẫn nắm chặt quan tài Trường Sinh. Ầm!

Trụ đá đổ sụp xuống, rơi tứ tung.

Hai chân Trần Khiêm mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

“Anh Khiêm!”

Thiết Thành bị một cây cột lớn đập trúng, nhưng vẫn gắng gượng bò qua, muốn đỡ Trần Khiêm đã bị Đóa Hoa Quỷ kích thích đến mức không còn chút sức lực.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nói với cô gái mặc đồ trắng trong quan tài.Sau đó, Trần Khiêm thu hồi tầm mắt. Rồi đóng nắp quan tài lại.Anh kéo Thiết Thành đang lơ lửng trên không xuống, rồi đi một vòng xung quanh.Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhìn thấy ngay chính giữa bệ cao có một khe rãnh.Hình dáng khe rãnh này trùng khớp với hoa văn đuôi cá trong tay anh.Xem ra, chỉ cần đút hoa văn đuôi cá này vào thì có thể tìm thấy lối ra cung điện này.Trần Khiêm thầm nói trong lòng. Lúc anh đang định đút vào. Thì đột nhiên, Thiết Thành hét lên một tiếng.“Anh Khiêm, anh mau nhìn xem, bên kia vẫn còn một chiếc quan tài.”Thiết Thành chỉ vào một góc tối nào đó.Trần Khiêm vừa nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc quan tài to lớn màu đen, toàn thân còn bị những sợi dây xích thô to trói chặt, đang nằm yên tĩnh trong một góc bên đó.Mấy sợi dây xích đó, giống như muốn khóa một thứ gì đó ở bên trong đang muốn xông ra ngoài.Làm cho người khác cảm thấy hơi sợ hãi. Thảo nào lại dọa Thiết Thành giật mình.“Thật kỳ lạ, tại sao trên tranh bích họa không hề nhắc tới lai lịch chiếc quan tài này?”Trần Khiêm ngạc nhiên nói.Còn có mấy điểm đáng ngờ, ví dụ như chiếc quan tài nhỏ bị lật trên thuyền kia, cũng không xuất hiện ở đây, hơn nữa con rồng lớn cùng được mai táng kia cũng không thấy bóng dáng ở đâu hết.“Đừng bận tâm đến những chuyện này, Thiết Thành, anh đứng ra xa một chút, đợi lát nữa lối ra mở ra, sẽ có một lượng lớn nước biển tràn vào trong, tôi phải trông chừng quan tài Trường Sinh này, anh nhớ theo sát tôi đó."Trần Khiêm nói. Thiết Thành trịnh trọng gật đầu.Bây giờ Trần Khiêm chỉ có một mục đích, đó là cô gái mặc đồ trắng này, còn những chuyện khác, Trần Khiêm không có sức lực để tập trung suy nghĩ nữa.Sau đó anh lập tức đút hoa văn đuôi cá vào khe rãnh đó.Một tia sáng màu vàng kim bỗng lóe lên. Âm ầm ầm! Sau đó, cả tòa cung điện bắt đầu lắc lư.Chấn động mãnh liệt đến mức như trời đổ sụp. xuống.Mà lúc này, quan tài thủy tinh kia cũng từ từ hạ xuống.Rồi được Trần Khiêm chống đỡ bằng một tay. Ầm!Thế nhưng, lối ra nằm trong dự đoán của anh vẫn chưa được mở ra.Còn quan tài Trường Sinh thì không ngừng rung chuyển.'Thậm chí chiếc quan tài lớn màu đen trong bóng tối kia cũng bắt đầu rung chuyển.Tiếp theo đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.Anh nhìn thấy dây xích trên cỗ quan tài đó bị đứt đoạn.Mà quan tài thủy tinh thì đang muốn thoát ra ngoài. Đóa Hoa Quỷ đang bắt đầu thâm nhập và sinh trưởng từ bốn bức tường xung quanh, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.“Chuyện chuyện chuyện này...”Thiết Thành sợ hãi nói: “Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ này!”Đóa Hoa Quỷ này nhanh chóng nở rộ, rồi bắt đầu phát tán một lượng lớn phấn hoa.Đồng thời, cảm giác hôn mê mãnh liệt lại ập đến lầnBức tường cung điện nứt ra, nước biển đang bắt đầu điên cuồng tràn vào bên trong.Toàn thân Trần Khiêm đều run rẩy. Nhưng anh vẫn nắm chặt quan tài Trường Sinh. Ầm!Trụ đá đổ sụp xuống, rơi tứ tung.Hai chân Trần Khiêm mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.“Anh Khiêm!”Thiết Thành bị một cây cột lớn đập trúng, nhưng vẫn gắng gượng bò qua, muốn đỡ Trần Khiêm đã bị Đóa Hoa Quỷ kích thích đến mức không còn chút sức lực.

Chương 1551: Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ