Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1559: Thật mạnh mẽ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mạnh thật!Trong lòng Trần Khiêm cảm thán.Giờ kình khí của Vân Tinh đã khác xa với những gì mà Trần Khiêm tiếp xúc ngày thường, lúc nấy anh chỉ mới chạm nhẹ.Nhưng Trần Khiêm đã nhận ra khoảng cách ở trong đó.Kình khí giữa mình và cô ta giống như nước bẩn trong ao hồ chạm phải nguồn nước tinh khiết cực kỳ cao. cấp vậy.Trong nháy mắt đã lộ rõ ưu khuyết điểm, khoảng cách này thật sự quá lớn.Lúc này sức lực trên tay Vân Tinh cũng hơi buông lỏng.Trong nháy mắt, mặt Phương Kiển Nám đã đỏ bừng. “Đừng mài” Trần Khiêm vội vàng ngăn cản.Không thể không thừa nhận, chỉ cần Vân Tinh muốn, Phương Kiển Nám có thể mất mạng trong nháy mắt.“Anh yên tâm đi, em có thể nhìn ra anh rất quan tâm cô ta, em cũng không giết cô ta như vậy đâu, em sẽ đợi đáp án của anh, còn cô ta thì em sẽ mang đi trước.”Vân Tinh nhẹ nhàng điểm huyệt Phương Kiển Nám, Phương Kiển Nám hôn mê ngay lập tức, rồi bị cô ta dẫn đi.Trần Khiêm và Phương Bất Đồng cùng đuổi ra ngoài.Thấy đoàn xe nhà họ Vân đã đợi sẵn ở đây rồi, còn có mấy tên vệ sĩ đang đứng đợi nữa.Phương Kiển Nám được bọn họ đưa lên xe.Trước khi Vân Tinh ngồi lên xe, cô ta liếc nhìn Trần Khiêm rồi nói:“Anh trốn không thoát đâu, mặc kệ anh đi tới đâu, em cũng sẽ không buông tha anh.”Nói xong, Vân Tỉnh ngồi lên xe, rồi đoàn xe rời đi. “Kiển Nám!”Phương Bất Đồng lo lắng.“Khu khụ.”Đúng lúc này, Trần Khiêm đột nhiên phun ra một ngụm máu.“Gậu Trần!” “Sư huynh!”Mấy người Tả Trung Đào lập tức bao vây anh.Trần Khiêm bị Đóa Hoa Quỷ làm cho bị thương nặng, vừa mới khôi phục sáu bảy phần thực lực, thì lúc nấy vì muốn cứu Phương Kiển Nám, mà chạm phải kình khí của Vân Tỉnh.Thật mạnh mẽt!Gần như phá vỡ toàn bộ kình khí trên người Trần Khiêm.Vết thương cũ cộng vết thương mới, làm khí huyết Trần Khiêm không khỏi cuộn trào.Tất nhiên, cho dù mình đứng ở thời kỳ đỉnh cao, thì cũng khó mà chống đỡ một đòn này của Vân Tinh.“Cô ta lợi hại quá sư huynh, tôi thấy, trừ khi có sư phụ chúng ta ở đây, bằng không chúng ta sẽ khó mà địch lại cô ta.”Tả Trung Đào nói.“Đúng vậy!" Trần Khiêm läc đầu cười khổ.“Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể có thực lực đó chứ, điều này thật sự làm người khác khó mà tin được.”Phương Bất Đồng cũng liên tục cảm thán.
Mạnh thật!
Trong lòng Trần Khiêm cảm thán.
Giờ kình khí của Vân Tinh đã khác xa với những gì mà Trần Khiêm tiếp xúc ngày thường, lúc nấy anh chỉ mới chạm nhẹ.
Nhưng Trần Khiêm đã nhận ra khoảng cách ở trong đó.
Kình khí giữa mình và cô ta giống như nước bẩn trong ao hồ chạm phải nguồn nước tinh khiết cực kỳ cao. cấp vậy.
Trong nháy mắt đã lộ rõ ưu khuyết điểm, khoảng cách này thật sự quá lớn.
Lúc này sức lực trên tay Vân Tinh cũng hơi buông lỏng.
Trong nháy mắt, mặt Phương Kiển Nám đã đỏ bừng. “Đừng mài” Trần Khiêm vội vàng ngăn cản.
Không thể không thừa nhận, chỉ cần Vân Tinh muốn, Phương Kiển Nám có thể mất mạng trong nháy mắt.
“Anh yên tâm đi, em có thể nhìn ra anh rất quan tâm cô ta, em cũng không giết cô ta như vậy đâu, em sẽ đợi đáp án của anh, còn cô ta thì em sẽ mang đi trước.”
Vân Tinh nhẹ nhàng điểm huyệt Phương Kiển Nám, Phương Kiển Nám hôn mê ngay lập tức, rồi bị cô ta dẫn đi.
Trần Khiêm và Phương Bất Đồng cùng đuổi ra ngoài.
Thấy đoàn xe nhà họ Vân đã đợi sẵn ở đây rồi, còn có mấy tên vệ sĩ đang đứng đợi nữa.
Phương Kiển Nám được bọn họ đưa lên xe.
Trước khi Vân Tinh ngồi lên xe, cô ta liếc nhìn Trần Khiêm rồi nói:
“Anh trốn không thoát đâu, mặc kệ anh đi tới đâu, em cũng sẽ không buông tha anh.”
Nói xong, Vân Tỉnh ngồi lên xe, rồi đoàn xe rời đi. “Kiển Nám!”
Phương Bất Đồng lo lắng.
“Khu khụ.”
Đúng lúc này, Trần Khiêm đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Gậu Trần!” “Sư huynh!”
Mấy người Tả Trung Đào lập tức bao vây anh.
Trần Khiêm bị Đóa Hoa Quỷ làm cho bị thương nặng, vừa mới khôi phục sáu bảy phần thực lực, thì lúc nấy vì muốn cứu Phương Kiển Nám, mà chạm phải kình khí của Vân Tỉnh.
Thật mạnh mẽt!
Gần như phá vỡ toàn bộ kình khí trên người Trần Khiêm.
Vết thương cũ cộng vết thương mới, làm khí huyết Trần Khiêm không khỏi cuộn trào.
Tất nhiên, cho dù mình đứng ở thời kỳ đỉnh cao, thì cũng khó mà chống đỡ một đòn này của Vân Tinh.
“Cô ta lợi hại quá sư huynh, tôi thấy, trừ khi có sư phụ chúng ta ở đây, bằng không chúng ta sẽ khó mà địch lại cô ta.”
Tả Trung Đào nói.
“Đúng vậy!" Trần Khiêm läc đầu cười khổ.
“Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể có thực lực đó chứ, điều này thật sự làm người khác khó mà tin được.”
Phương Bất Đồng cũng liên tục cảm thán.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mạnh thật!Trong lòng Trần Khiêm cảm thán.Giờ kình khí của Vân Tinh đã khác xa với những gì mà Trần Khiêm tiếp xúc ngày thường, lúc nấy anh chỉ mới chạm nhẹ.Nhưng Trần Khiêm đã nhận ra khoảng cách ở trong đó.Kình khí giữa mình và cô ta giống như nước bẩn trong ao hồ chạm phải nguồn nước tinh khiết cực kỳ cao. cấp vậy.Trong nháy mắt đã lộ rõ ưu khuyết điểm, khoảng cách này thật sự quá lớn.Lúc này sức lực trên tay Vân Tinh cũng hơi buông lỏng.Trong nháy mắt, mặt Phương Kiển Nám đã đỏ bừng. “Đừng mài” Trần Khiêm vội vàng ngăn cản.Không thể không thừa nhận, chỉ cần Vân Tinh muốn, Phương Kiển Nám có thể mất mạng trong nháy mắt.“Anh yên tâm đi, em có thể nhìn ra anh rất quan tâm cô ta, em cũng không giết cô ta như vậy đâu, em sẽ đợi đáp án của anh, còn cô ta thì em sẽ mang đi trước.”Vân Tinh nhẹ nhàng điểm huyệt Phương Kiển Nám, Phương Kiển Nám hôn mê ngay lập tức, rồi bị cô ta dẫn đi.Trần Khiêm và Phương Bất Đồng cùng đuổi ra ngoài.Thấy đoàn xe nhà họ Vân đã đợi sẵn ở đây rồi, còn có mấy tên vệ sĩ đang đứng đợi nữa.Phương Kiển Nám được bọn họ đưa lên xe.Trước khi Vân Tinh ngồi lên xe, cô ta liếc nhìn Trần Khiêm rồi nói:“Anh trốn không thoát đâu, mặc kệ anh đi tới đâu, em cũng sẽ không buông tha anh.”Nói xong, Vân Tỉnh ngồi lên xe, rồi đoàn xe rời đi. “Kiển Nám!”Phương Bất Đồng lo lắng.“Khu khụ.”Đúng lúc này, Trần Khiêm đột nhiên phun ra một ngụm máu.“Gậu Trần!” “Sư huynh!”Mấy người Tả Trung Đào lập tức bao vây anh.Trần Khiêm bị Đóa Hoa Quỷ làm cho bị thương nặng, vừa mới khôi phục sáu bảy phần thực lực, thì lúc nấy vì muốn cứu Phương Kiển Nám, mà chạm phải kình khí của Vân Tỉnh.Thật mạnh mẽt!Gần như phá vỡ toàn bộ kình khí trên người Trần Khiêm.Vết thương cũ cộng vết thương mới, làm khí huyết Trần Khiêm không khỏi cuộn trào.Tất nhiên, cho dù mình đứng ở thời kỳ đỉnh cao, thì cũng khó mà chống đỡ một đòn này của Vân Tinh.“Cô ta lợi hại quá sư huynh, tôi thấy, trừ khi có sư phụ chúng ta ở đây, bằng không chúng ta sẽ khó mà địch lại cô ta.”Tả Trung Đào nói.“Đúng vậy!" Trần Khiêm läc đầu cười khổ.“Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể có thực lực đó chứ, điều này thật sự làm người khác khó mà tin được.”Phương Bất Đồng cũng liên tục cảm thán.