Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1579: Tiểu Trúc
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Nơi này!”Trần Khiêm đang đứng trong phòng khách riêng mà lần trước ông Quỷ đã dẫn mình tới.Với vẻ mặt đây mất mát.Giống như không dễ gì mình mới nhóm lên một ngọn lửa, chuẩn bị sưởi ấm cho mình, nhưng đúng lúc này, lại có người dội xuống một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa lớn này.Sao mấy người ông Quỷ lại đột ngột rời đi thế chứ?Trần Khiêm kinh ngạc.“Trần Khiêm... Trần Khiêm...”Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, đang gọi tên của mình.Trần Khiêm lập tức cảnh giác, dùng ý niệm để tìm kiếm.Nhưng không hề thấy dấu vết người nào cả. “Trần Khiêm... Trần Khiêm...”Giọng điệu trẻ con này lại nhỏ tiếng gọi anh. Cộp cộp cộp...Một tấm ván gỗ từ từ nứt ra từ bên trong.Sau đó một người máy nhỏ được lắp ráp từ mấy tấm trúc, xuất hiện trước mặt anh.Tạo hình của cô bé rất đặc biệt, mặc dù được lắp ráp từ trúc, nhưng trông rất sống động, bề ngoài giống như. một bé gái bốn năm tuổi, còn có hai bím tóc nữa.Mắt của cô bé lóe lên ánh sáng màu xanh lục.“Trần Khiêm...”Cô bé gọi.“Hả?”“Cuối cùng anh cũng tới rồi, em đợi anh lâu tới mức sắp hết điện rồi.”Bé gái nói.“Đợi anh sao? Em biết anh àTrần Khiêm nghỉ ngờ.“Tất nhiên là biết rồi, là thây Quỷ để em lại đây là chờ anh đó, em là tác phẩm huyền bí do ông ấy chế tạo ra, còn thông minh hơn máy tính nữa! Em tên là Tiểu Trúc!”Cô bé nói.“Chào Tiểu Trúc, hóa ra là thầy Quỷ đã tính ra được anh sẽ tới đây, có phải ông ấy muốn nói với anh chuyện gì đó đúng không?”Trần Khiêm hỏi.“Đúng vậy, trước đây lúc anh tới, thây Quỷ đã mấy lần yêu cầu anh bói toán số mệnh của mình, nhưng anh không đồng ý, thầy Quỷ cũng không cưỡng ép nên đành thôi. Nhưng sau khi anh bắt đầu rời đi, thầy Quỷ vẫn dựa vào vân tay mà anh để lại, rồi dùng thuật bói toán Cửu Long để tính toán số mệnh của anh. Ông ấy đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa có thể một nhân quả trong đó sẽ liên lụy đến gần trăm mạng người ở đạo quán. Thế nên mấy người thầy Quỷ đã sớm rời đi rồi, chỉ để em lại để nói với anh mấy chuyện, có lẽ có thể giúp anh vượt qua nguy cơ lần này.”Tiểu Trúc nói.“Thầy Quỷ thật có lòng, đúng là lúc đó anh có hơi ngông cuồng tự đại, vậy xin hỏi Tiểu Trúc, ông ấy đã căn dặn chuyện gì vậy?”
“Nơi này!”
Trần Khiêm đang đứng trong phòng khách riêng mà lần trước ông Quỷ đã dẫn mình tới.
Với vẻ mặt đây mất mát.
Giống như không dễ gì mình mới nhóm lên một ngọn lửa, chuẩn bị sưởi ấm cho mình, nhưng đúng lúc này, lại có người dội xuống một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa lớn này.
Sao mấy người ông Quỷ lại đột ngột rời đi thế chứ?
Trần Khiêm kinh ngạc.
“Trần Khiêm... Trần Khiêm...”
Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, đang gọi tên của mình.
Trần Khiêm lập tức cảnh giác, dùng ý niệm để tìm kiếm.
Nhưng không hề thấy dấu vết người nào cả. “Trần Khiêm... Trần Khiêm...”
Giọng điệu trẻ con này lại nhỏ tiếng gọi anh. Cộp cộp cộp...
Một tấm ván gỗ từ từ nứt ra từ bên trong.
Sau đó một người máy nhỏ được lắp ráp từ mấy tấm trúc, xuất hiện trước mặt anh.
Tạo hình của cô bé rất đặc biệt, mặc dù được lắp ráp từ trúc, nhưng trông rất sống động, bề ngoài giống như. một bé gái bốn năm tuổi, còn có hai bím tóc nữa.
Mắt của cô bé lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
“Trần Khiêm...”
Cô bé gọi.
“Hả?”
“Cuối cùng anh cũng tới rồi, em đợi anh lâu tới mức sắp hết điện rồi.”
Bé gái nói.
“Đợi anh sao? Em biết anh à
Trần Khiêm nghỉ ngờ.
“Tất nhiên là biết rồi, là thây Quỷ để em lại đây là chờ anh đó, em là tác phẩm huyền bí do ông ấy chế tạo ra, còn thông minh hơn máy tính nữa! Em tên là Tiểu Trúc!”
Cô bé nói.
“Chào Tiểu Trúc, hóa ra là thầy Quỷ đã tính ra được anh sẽ tới đây, có phải ông ấy muốn nói với anh chuyện gì đó đúng không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đúng vậy, trước đây lúc anh tới, thây Quỷ đã mấy lần yêu cầu anh bói toán số mệnh của mình, nhưng anh không đồng ý, thầy Quỷ cũng không cưỡng ép nên đành thôi. Nhưng sau khi anh bắt đầu rời đi, thầy Quỷ vẫn dựa vào vân tay mà anh để lại, rồi dùng thuật bói toán Cửu Long để tính toán số mệnh của anh. Ông ấy đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa có thể một nhân quả trong đó sẽ liên lụy đến gần trăm mạng người ở đạo quán. Thế nên mấy người thầy Quỷ đã sớm rời đi rồi, chỉ để em lại để nói với anh mấy chuyện, có lẽ có thể giúp anh vượt qua nguy cơ lần này.”
Tiểu Trúc nói.
“Thầy Quỷ thật có lòng, đúng là lúc đó anh có hơi ngông cuồng tự đại, vậy xin hỏi Tiểu Trúc, ông ấy đã căn dặn chuyện gì vậy?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Nơi này!”Trần Khiêm đang đứng trong phòng khách riêng mà lần trước ông Quỷ đã dẫn mình tới.Với vẻ mặt đây mất mát.Giống như không dễ gì mình mới nhóm lên một ngọn lửa, chuẩn bị sưởi ấm cho mình, nhưng đúng lúc này, lại có người dội xuống một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa lớn này.Sao mấy người ông Quỷ lại đột ngột rời đi thế chứ?Trần Khiêm kinh ngạc.“Trần Khiêm... Trần Khiêm...”Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, đang gọi tên của mình.Trần Khiêm lập tức cảnh giác, dùng ý niệm để tìm kiếm.Nhưng không hề thấy dấu vết người nào cả. “Trần Khiêm... Trần Khiêm...”Giọng điệu trẻ con này lại nhỏ tiếng gọi anh. Cộp cộp cộp...Một tấm ván gỗ từ từ nứt ra từ bên trong.Sau đó một người máy nhỏ được lắp ráp từ mấy tấm trúc, xuất hiện trước mặt anh.Tạo hình của cô bé rất đặc biệt, mặc dù được lắp ráp từ trúc, nhưng trông rất sống động, bề ngoài giống như. một bé gái bốn năm tuổi, còn có hai bím tóc nữa.Mắt của cô bé lóe lên ánh sáng màu xanh lục.“Trần Khiêm...”Cô bé gọi.“Hả?”“Cuối cùng anh cũng tới rồi, em đợi anh lâu tới mức sắp hết điện rồi.”Bé gái nói.“Đợi anh sao? Em biết anh àTrần Khiêm nghỉ ngờ.“Tất nhiên là biết rồi, là thây Quỷ để em lại đây là chờ anh đó, em là tác phẩm huyền bí do ông ấy chế tạo ra, còn thông minh hơn máy tính nữa! Em tên là Tiểu Trúc!”Cô bé nói.“Chào Tiểu Trúc, hóa ra là thầy Quỷ đã tính ra được anh sẽ tới đây, có phải ông ấy muốn nói với anh chuyện gì đó đúng không?”Trần Khiêm hỏi.“Đúng vậy, trước đây lúc anh tới, thây Quỷ đã mấy lần yêu cầu anh bói toán số mệnh của mình, nhưng anh không đồng ý, thầy Quỷ cũng không cưỡng ép nên đành thôi. Nhưng sau khi anh bắt đầu rời đi, thầy Quỷ vẫn dựa vào vân tay mà anh để lại, rồi dùng thuật bói toán Cửu Long để tính toán số mệnh của anh. Ông ấy đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa có thể một nhân quả trong đó sẽ liên lụy đến gần trăm mạng người ở đạo quán. Thế nên mấy người thầy Quỷ đã sớm rời đi rồi, chỉ để em lại để nói với anh mấy chuyện, có lẽ có thể giúp anh vượt qua nguy cơ lần này.”Tiểu Trúc nói.“Thầy Quỷ thật có lòng, đúng là lúc đó anh có hơi ngông cuồng tự đại, vậy xin hỏi Tiểu Trúc, ông ấy đã căn dặn chuyện gì vậy?”