Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1584: Trò này không vui nữa

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người đàn ông trung niên bị đồn vào đường cùng, nên mới quỳ xuống cầu xin, ôm chặt ống quần cậu chủ giàu có này.“Hừ, ông không nghe thấy gì à? Chồng tôi là người trong nghề, vừa nhìn đã biết miếng ngọc của ông là giả, chúng tôi không báo cảnh sát bắt ông là đã hời cho ông rồi, thế mà ông vẫn không chịu buông tay!”Bên cạnh cậu chủ giàu có đó là một cô gái trang điểm đậm, đang dùng góc nhọn chiếc túi LV của mình đập liên tiếp vào mặt người đàn ông trung niên.“Ngọc bội đó có giá ít nhất là một trăm nghìn, vì không còn cách nào khác nên tôi mới bán nó đi, nếu hai người không mua thì xin hai người trả ngọc lại cho tôi, †ôi không muốn bán nữa.”Người đàn ông trung niên khóc lóc cầu xin.“Không bán? Ông đã cầm năm mươi đồng của tôi ở trong tay rồi, ngọc bội cũng ở trong tay tôi rồi, rõ ràng giao dịch đã thành công, giờ ông không muốn bán cũng được, vậy ông bồi thường cho tôi hai trăm nghìn đi.”Lúc này cô bạn gái kia cầm miếng ngọc ra lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông đưa cho chồng tôi hai trăm nghìn, tôi sẽ trả lại miếng ngọc này cho ông. Ông bắt lấy đi!”Nói xong, cô ta ném ngọc bội về phía ngược lại.Người đàn ông trung niên vội vàng bò tới muốn bắt lấy.Nhưng làm sao có thể bắt được chứ. Miếng ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.“Á! Ngọc của tôi!"Khóe mắt người đàn ông trung niên đã bị cô ta dùng túi xách đập cho chảy máu, lúc này ông ấy đang ngạc nhiên quỳ ở đó, bỗng cảm thấy trời đất như sắp đổ sụp.“Ha ha ha! Ông thấy đó, là do ông không bắt được, chứ đừng trách tôi. Cô ta vui vẻ vỗ tay. “Cô làm vỡ ngọc của tôi, cô phải bồi thường cho tôi.” Người đàn ông trung niên nhào về phía cô ta.Nhưng bị mấy vệ sĩ của cậu chủ giàu có kia cản lại, đè tại chỗ.Cậu chủ giàu có kia đút hai tay vào túi, rồi lạnh lùng đi tới, vỗ mặt người đàn ông trung niên:“Hôm nay chỉ cần bạn gái tôi vui vẻ thì cô ấy làm gì cũng được. Nếu ông dám làm cô ấy mất hứng, ông có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái ông sẽ không thể nằm viện được nữa không? Đến lúc đó ông có gọi trời trời cũng không biết, gọi đất đất chẳng hay đâu!”Cậu chủ giàu có đó lạnh lùng cảnh cáo.Người đàn ông trung niên nghe vậy thì từ bỏ việc. giấy giụa, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, ảo não. kéo tóc mình: “Tôi sai rồi, ngọc bội của tôi là giả, tôi... tôi ra ngoài để lừa tiền! Tôi đáng chết!”“Ba ơi!"Bé gái bên cạnh vội chạy tới khóc lóc an ủi ba mình.“Anh yêu à, trò này không vui nữa, chúng ta đi thôi.”Cô ta vui vẻ kéo cậu chủ giàu có kia làm nững.Nhưng lúc cô ta định rời đi thì đột nhiên nhận ra rằng, tóc mình bị người nào đó nắm lấy, hơn nữa còn nhanh chóng giật ra sau.“ÁCô ta hét lên thảm thiết...

Người đàn ông trung niên bị đồn vào đường cùng, nên mới quỳ xuống cầu xin, ôm chặt ống quần cậu chủ giàu có này.

“Hừ, ông không nghe thấy gì à? Chồng tôi là người trong nghề, vừa nhìn đã biết miếng ngọc của ông là giả, chúng tôi không báo cảnh sát bắt ông là đã hời cho ông rồi, thế mà ông vẫn không chịu buông tay!”

Bên cạnh cậu chủ giàu có đó là một cô gái trang điểm đậm, đang dùng góc nhọn chiếc túi LV của mình đập liên tiếp vào mặt người đàn ông trung niên.

“Ngọc bội đó có giá ít nhất là một trăm nghìn, vì không còn cách nào khác nên tôi mới bán nó đi, nếu hai người không mua thì xin hai người trả ngọc lại cho tôi, †ôi không muốn bán nữa.”

Người đàn ông trung niên khóc lóc cầu xin.

“Không bán? Ông đã cầm năm mươi đồng của tôi ở trong tay rồi, ngọc bội cũng ở trong tay tôi rồi, rõ ràng giao dịch đã thành công, giờ ông không muốn bán cũng được, vậy ông bồi thường cho tôi hai trăm nghìn đi.”

Lúc này cô bạn gái kia cầm miếng ngọc ra lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông đưa cho chồng tôi hai trăm nghìn, tôi sẽ trả lại miếng ngọc này cho ông. Ông bắt lấy đi!”

Nói xong, cô ta ném ngọc bội về phía ngược lại.

Người đàn ông trung niên vội vàng bò tới muốn bắt lấy.

Nhưng làm sao có thể bắt được chứ. Miếng ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

“Á! Ngọc của tôi!"

Khóe mắt người đàn ông trung niên đã bị cô ta dùng túi xách đập cho chảy máu, lúc này ông ấy đang ngạc nhiên quỳ ở đó, bỗng cảm thấy trời đất như sắp đổ sụp.

“Ha ha ha! Ông thấy đó, là do ông không bắt được, chứ đừng trách tôi. Cô ta vui vẻ vỗ tay. “Cô làm vỡ ngọc của tôi, cô phải bồi thường cho tôi.” Người đàn ông trung niên nhào về phía cô ta.

Nhưng bị mấy vệ sĩ của cậu chủ giàu có kia cản lại, đè tại chỗ.

Cậu chủ giàu có kia đút hai tay vào túi, rồi lạnh lùng đi tới, vỗ mặt người đàn ông trung niên:

“Hôm nay chỉ cần bạn gái tôi vui vẻ thì cô ấy làm gì cũng được. Nếu ông dám làm cô ấy mất hứng, ông có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái ông sẽ không thể nằm viện được nữa không? Đến lúc đó ông có gọi trời trời cũng không biết, gọi đất đất chẳng hay đâu!”

Cậu chủ giàu có đó lạnh lùng cảnh cáo.

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì từ bỏ việc. giấy giụa, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, ảo não. kéo tóc mình: “Tôi sai rồi, ngọc bội của tôi là giả, tôi... tôi ra ngoài để lừa tiền! Tôi đáng chết!”

“Ba ơi!"

Bé gái bên cạnh vội chạy tới khóc lóc an ủi ba mình.

“Anh yêu à, trò này không vui nữa, chúng ta đi thôi.”

Cô ta vui vẻ kéo cậu chủ giàu có kia làm nững.

Nhưng lúc cô ta định rời đi thì đột nhiên nhận ra rằng, tóc mình bị người nào đó nắm lấy, hơn nữa còn nhanh chóng giật ra sau.

“Á

Cô ta hét lên thảm thiết...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người đàn ông trung niên bị đồn vào đường cùng, nên mới quỳ xuống cầu xin, ôm chặt ống quần cậu chủ giàu có này.“Hừ, ông không nghe thấy gì à? Chồng tôi là người trong nghề, vừa nhìn đã biết miếng ngọc của ông là giả, chúng tôi không báo cảnh sát bắt ông là đã hời cho ông rồi, thế mà ông vẫn không chịu buông tay!”Bên cạnh cậu chủ giàu có đó là một cô gái trang điểm đậm, đang dùng góc nhọn chiếc túi LV của mình đập liên tiếp vào mặt người đàn ông trung niên.“Ngọc bội đó có giá ít nhất là một trăm nghìn, vì không còn cách nào khác nên tôi mới bán nó đi, nếu hai người không mua thì xin hai người trả ngọc lại cho tôi, †ôi không muốn bán nữa.”Người đàn ông trung niên khóc lóc cầu xin.“Không bán? Ông đã cầm năm mươi đồng của tôi ở trong tay rồi, ngọc bội cũng ở trong tay tôi rồi, rõ ràng giao dịch đã thành công, giờ ông không muốn bán cũng được, vậy ông bồi thường cho tôi hai trăm nghìn đi.”Lúc này cô bạn gái kia cầm miếng ngọc ra lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông đưa cho chồng tôi hai trăm nghìn, tôi sẽ trả lại miếng ngọc này cho ông. Ông bắt lấy đi!”Nói xong, cô ta ném ngọc bội về phía ngược lại.Người đàn ông trung niên vội vàng bò tới muốn bắt lấy.Nhưng làm sao có thể bắt được chứ. Miếng ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.“Á! Ngọc của tôi!"Khóe mắt người đàn ông trung niên đã bị cô ta dùng túi xách đập cho chảy máu, lúc này ông ấy đang ngạc nhiên quỳ ở đó, bỗng cảm thấy trời đất như sắp đổ sụp.“Ha ha ha! Ông thấy đó, là do ông không bắt được, chứ đừng trách tôi. Cô ta vui vẻ vỗ tay. “Cô làm vỡ ngọc của tôi, cô phải bồi thường cho tôi.” Người đàn ông trung niên nhào về phía cô ta.Nhưng bị mấy vệ sĩ của cậu chủ giàu có kia cản lại, đè tại chỗ.Cậu chủ giàu có kia đút hai tay vào túi, rồi lạnh lùng đi tới, vỗ mặt người đàn ông trung niên:“Hôm nay chỉ cần bạn gái tôi vui vẻ thì cô ấy làm gì cũng được. Nếu ông dám làm cô ấy mất hứng, ông có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái ông sẽ không thể nằm viện được nữa không? Đến lúc đó ông có gọi trời trời cũng không biết, gọi đất đất chẳng hay đâu!”Cậu chủ giàu có đó lạnh lùng cảnh cáo.Người đàn ông trung niên nghe vậy thì từ bỏ việc. giấy giụa, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, ảo não. kéo tóc mình: “Tôi sai rồi, ngọc bội của tôi là giả, tôi... tôi ra ngoài để lừa tiền! Tôi đáng chết!”“Ba ơi!"Bé gái bên cạnh vội chạy tới khóc lóc an ủi ba mình.“Anh yêu à, trò này không vui nữa, chúng ta đi thôi.”Cô ta vui vẻ kéo cậu chủ giàu có kia làm nững.Nhưng lúc cô ta định rời đi thì đột nhiên nhận ra rằng, tóc mình bị người nào đó nắm lấy, hơn nữa còn nhanh chóng giật ra sau.“ÁCô ta hét lên thảm thiết...

Chương 1584: Trò này không vui nữa