Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1586: Các người muốn làm gì
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Thế nhưng, đến lúc gần kề, Trần Khiêm mới bất chợt nhớ ra.Anh không thể sử dụng nội lực của mình, một khi sử dụng, ngọc phù che giấu hơi thở của mình sẽ mất tác.dụng.Có điều, cho dù không dùng nội lực, mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.Nhanh gọn dứt khoát, bọn họ đã ôm chặt cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nằm dưới mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.“Chuyện này..."Cậu Quách trợn mắt nhìn, mấy người vệ sĩ còn lại cũng trừng mắt.Tất cả mọi người đều không dám xông lên nữa. 'Thăng ranh này ghê gớm vậy! Thấy Trần Khiêm đi về phía mình.Cậu Quách hoảng hốt lấy chiếc súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Khiêm.“Mẹ nó, mày thích xen vào chuyện của người khác phải không, bước lên một bước nữa ông đây bắn chết mày!"Cậu Quách đỏ mắt nói.Đám người sợ hãi hét toáng lên rồi tản ra.“Còn nữa, nếu hôm nay mày dám động đến người phụ nữ này, ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”Cậu Quách cảnh cáo nói.Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, nội lực của anh bắt đầu âm ỉ rục rịch.Muốn giải quyết cậu ấm trước mặt này, đúng là quá đơn giản.Chỉ cần anh khế nhúc nhích là đầu của anh ta sẽ rơi xuống đất.Hơn nữa, cái gọi là gia tộc chống lưng, tiện thể giết luôn cũng được.Thế nhưng bây giờ anh không thể!Trân Khiêm hít một hơi thật sâu.'Thấy anh đứng im bất động. đam mỹ hàiKhóe miệng cậu Quách nhếch lên cười mỉa. “Đánh cho tao!”Anh ta hô lên với đám vệ sĩ còn lại.Đám vệ sĩ đồng loạt xông lên định chém Trần Khiêm.“Dừng tay!” Lúc này, bỗng nhiên có hai vệ sĩ áo đen đi tới.Quát đám người đó dừng lại.“Các người muốn làm gì?”Cậu Quách lại nhìn bọn họ, quát lên. “Nhà họ Tôi”Người vệ sĩ thản nhiên nói.“Cái gì?"Cậu Quách hơi cứng đờ.Chậm rãi buông súng xuống.
'Thế nhưng, đến lúc gần kề, Trần Khiêm mới bất chợt nhớ ra.
Anh không thể sử dụng nội lực của mình, một khi sử dụng, ngọc phù che giấu hơi thở của mình sẽ mất tác.dụng.
Có điều, cho dù không dùng nội lực, mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.
Nhanh gọn dứt khoát, bọn họ đã ôm chặt cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nằm dưới mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.
“Chuyện này..."
Cậu Quách trợn mắt nhìn, mấy người vệ sĩ còn lại cũng trừng mắt.
Tất cả mọi người đều không dám xông lên nữa. 'Thăng ranh này ghê gớm vậy! Thấy Trần Khiêm đi về phía mình.
Cậu Quách hoảng hốt lấy chiếc súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Khiêm.
“Mẹ nó, mày thích xen vào chuyện của người khác phải không, bước lên một bước nữa ông đây bắn chết mày!"
Cậu Quách đỏ mắt nói.
Đám người sợ hãi hét toáng lên rồi tản ra.
“Còn nữa, nếu hôm nay mày dám động đến người phụ nữ này, ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
Cậu Quách cảnh cáo nói.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, nội lực của anh bắt đầu âm ỉ rục rịch.
Muốn giải quyết cậu ấm trước mặt này, đúng là quá đơn giản.
Chỉ cần anh khế nhúc nhích là đầu của anh ta sẽ rơi xuống đất.
Hơn nữa, cái gọi là gia tộc chống lưng, tiện thể giết luôn cũng được.
Thế nhưng bây giờ anh không thể!
Trân Khiêm hít một hơi thật sâu.
'Thấy anh đứng im bất động. đam mỹ hài
Khóe miệng cậu Quách nhếch lên cười mỉa. “Đánh cho tao!”
Anh ta hô lên với đám vệ sĩ còn lại.
Đám vệ sĩ đồng loạt xông lên định chém Trần Khiêm.
“Dừng tay!” Lúc này, bỗng nhiên có hai vệ sĩ áo đen đi tới.
Quát đám người đó dừng lại.
“Các người muốn làm gì?”
Cậu Quách lại nhìn bọn họ, quát lên. “Nhà họ Tôi”
Người vệ sĩ thản nhiên nói.
“Cái gì?"
Cậu Quách hơi cứng đờ.
Chậm rãi buông súng xuống.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Thế nhưng, đến lúc gần kề, Trần Khiêm mới bất chợt nhớ ra.Anh không thể sử dụng nội lực của mình, một khi sử dụng, ngọc phù che giấu hơi thở của mình sẽ mất tác.dụng.Có điều, cho dù không dùng nội lực, mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.Nhanh gọn dứt khoát, bọn họ đã ôm chặt cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nằm dưới mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.“Chuyện này..."Cậu Quách trợn mắt nhìn, mấy người vệ sĩ còn lại cũng trừng mắt.Tất cả mọi người đều không dám xông lên nữa. 'Thăng ranh này ghê gớm vậy! Thấy Trần Khiêm đi về phía mình.Cậu Quách hoảng hốt lấy chiếc súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Khiêm.“Mẹ nó, mày thích xen vào chuyện của người khác phải không, bước lên một bước nữa ông đây bắn chết mày!"Cậu Quách đỏ mắt nói.Đám người sợ hãi hét toáng lên rồi tản ra.“Còn nữa, nếu hôm nay mày dám động đến người phụ nữ này, ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”Cậu Quách cảnh cáo nói.Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, nội lực của anh bắt đầu âm ỉ rục rịch.Muốn giải quyết cậu ấm trước mặt này, đúng là quá đơn giản.Chỉ cần anh khế nhúc nhích là đầu của anh ta sẽ rơi xuống đất.Hơn nữa, cái gọi là gia tộc chống lưng, tiện thể giết luôn cũng được.Thế nhưng bây giờ anh không thể!Trân Khiêm hít một hơi thật sâu.'Thấy anh đứng im bất động. đam mỹ hàiKhóe miệng cậu Quách nhếch lên cười mỉa. “Đánh cho tao!”Anh ta hô lên với đám vệ sĩ còn lại.Đám vệ sĩ đồng loạt xông lên định chém Trần Khiêm.“Dừng tay!” Lúc này, bỗng nhiên có hai vệ sĩ áo đen đi tới.Quát đám người đó dừng lại.“Các người muốn làm gì?”Cậu Quách lại nhìn bọn họ, quát lên. “Nhà họ Tôi”Người vệ sĩ thản nhiên nói.“Cái gì?"Cậu Quách hơi cứng đờ.Chậm rãi buông súng xuống.