Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1590: Câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Còn Tô Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng phim truyền hình trước mặt mình.Kinh ngạc đến mức che miệng.Giống như sợ bỏ lỡ mất, còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.Chẳng ai ngờ rằng người này lại điên cuồng như thế, mới vừa bắt đầu đã ôm chặt, điên cuồng quá, á á á! Sắp. điên rồi!“Tôi... tôi không phải...”Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Tô Sở Sở hơi giấy giụa, khẽ lên tiếng.Cũng chính giọng nói này làm Trần Khiêm tỉnh táo lại.Đây không phải là giọng nói của Mộc Vũ. Trần Khiêm buông tay ra.Trên mặt Tô Sở Sở có vẻ kỳ lạ, giống như là áy náy, hơi quay người lại.Bây giờ, Trần Khiêm mới thấy rõ ràng diện mạo của cô ấy.Bóng lưng, dáng người và ánh mắt cô ấy đều quá giống Mộc Vũ.'Thế nhưng, mặc dù cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng... không phải Tô Mộc Vũ, là anh đã lầm.Trần Khiêm ngẩn ra, lòng mất mát vô tận.Anh tưởng rằng mình mới vừa nhìn thấy ánh bình minh, anh nỗ lực chạy về phía ánh bình minh đó thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh bình minh là một vực thẳm khác.Sao có thể là Mộc Vũ được, cô đã bị người của Hội Thái Dương bắt đi rồi.“Thằng ranh con khốn kiếp, dám xúc phạm cô chủ chúng ta, đánh chết hắn cho tôi!”Đám vệ sĩ phản ứng lại, ai cũng tức giận.Cô chủ nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng muốn nâng niu, kết quả lại bị một gã ngoài đường ôm chặt.Cho dù là ghen ghét hay trách nhiệm. Đám vệ sĩ này đều muốn xé xác Trần Khiêm ra.Tức thì bọn họ lấy gậy gộc ra, chào hỏi người Trần Khiêm.Còn Trần Khiêm từ hi vọng rất nhiều đến đối mặt với thất vọng vô tận, đầu óc anh trống rỗng, gậy gộc đánh vào người nhưng đã không còn cảm thấy đau.“Ôi trời ơi, câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi. Tên ăn mày yêu cô chủ nhà giàu, cuối cùng đau khổ không có kết quả, bị người làm đánh chết!”Tô Nhiên Nhiên không tim không phổi, cảm khái nói.“Dừng tay! Trang viên nhà họ Tô, sao có thể làm xăng bậy như vậy!”Lúc này, tiếng giận dữ của một người phụ nữ xinh đẹp đã cắt ngang tất cả.Đám vệ sĩ đều dừng tay, nhìn người phụ nữ này, cúi đầu nói: “Bà chủ!”“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau ở cửa?" Người phụ nữ lạnh lùng nghiêm nghị nói."Thằng ranh này xông vào trang viên, còn... quấy rầy ô chủ, cho nên chúng tôi...

Còn Tô Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng phim truyền hình trước mặt mình.

Kinh ngạc đến mức che miệng.

Giống như sợ bỏ lỡ mất, còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.

Chẳng ai ngờ rằng người này lại điên cuồng như thế, mới vừa bắt đầu đã ôm chặt, điên cuồng quá, á á á! Sắp. điên rồi!

“Tôi... tôi không phải...”

Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Tô Sở Sở hơi giấy giụa, khẽ lên tiếng.

Cũng chính giọng nói này làm Trần Khiêm tỉnh táo lại.

Đây không phải là giọng nói của Mộc Vũ. Trần Khiêm buông tay ra.

Trên mặt Tô Sở Sở có vẻ kỳ lạ, giống như là áy náy, hơi quay người lại.

Bây giờ, Trần Khiêm mới thấy rõ ràng diện mạo của cô ấy.

Bóng lưng, dáng người và ánh mắt cô ấy đều quá giống Mộc Vũ.

'Thế nhưng, mặc dù cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng... không phải Tô Mộc Vũ, là anh đã lầm.

Trần Khiêm ngẩn ra, lòng mất mát vô tận.

Anh tưởng rằng mình mới vừa nhìn thấy ánh bình minh, anh nỗ lực chạy về phía ánh bình minh đó thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh bình minh là một vực thẳm khác.

Sao có thể là Mộc Vũ được, cô đã bị người của Hội Thái Dương bắt đi rồi.

“Thằng ranh con khốn kiếp, dám xúc phạm cô chủ chúng ta, đánh chết hắn cho tôi!”

Đám vệ sĩ phản ứng lại, ai cũng tức giận.

Cô chủ nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng muốn nâng niu, kết quả lại bị một gã ngoài đường ôm chặt.

Cho dù là ghen ghét hay trách nhiệm. Đám vệ sĩ này đều muốn xé xác Trần Khiêm ra.

Tức thì bọn họ lấy gậy gộc ra, chào hỏi người Trần Khiêm.

Còn Trần Khiêm từ hi vọng rất nhiều đến đối mặt với thất vọng vô tận, đầu óc anh trống rỗng, gậy gộc đánh vào người nhưng đã không còn cảm thấy đau.

“Ôi trời ơi, câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi. Tên ăn mày yêu cô chủ nhà giàu, cuối cùng đau khổ không có kết quả, bị người làm đánh chết!”

Tô Nhiên Nhiên không tim không phổi, cảm khái nói.

“Dừng tay! Trang viên nhà họ Tô, sao có thể làm xăng bậy như vậy!”

Lúc này, tiếng giận dữ của một người phụ nữ xinh đẹp đã cắt ngang tất cả.

Đám vệ sĩ đều dừng tay, nhìn người phụ nữ này, cúi đầu nói: “Bà chủ!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau ở cửa?" Người phụ nữ lạnh lùng nghiêm nghị nói.

"Thằng ranh này xông vào trang viên, còn... quấy rầy ô chủ, cho nên chúng tôi...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Còn Tô Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng phim truyền hình trước mặt mình.Kinh ngạc đến mức che miệng.Giống như sợ bỏ lỡ mất, còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.Chẳng ai ngờ rằng người này lại điên cuồng như thế, mới vừa bắt đầu đã ôm chặt, điên cuồng quá, á á á! Sắp. điên rồi!“Tôi... tôi không phải...”Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Tô Sở Sở hơi giấy giụa, khẽ lên tiếng.Cũng chính giọng nói này làm Trần Khiêm tỉnh táo lại.Đây không phải là giọng nói của Mộc Vũ. Trần Khiêm buông tay ra.Trên mặt Tô Sở Sở có vẻ kỳ lạ, giống như là áy náy, hơi quay người lại.Bây giờ, Trần Khiêm mới thấy rõ ràng diện mạo của cô ấy.Bóng lưng, dáng người và ánh mắt cô ấy đều quá giống Mộc Vũ.'Thế nhưng, mặc dù cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng... không phải Tô Mộc Vũ, là anh đã lầm.Trần Khiêm ngẩn ra, lòng mất mát vô tận.Anh tưởng rằng mình mới vừa nhìn thấy ánh bình minh, anh nỗ lực chạy về phía ánh bình minh đó thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh bình minh là một vực thẳm khác.Sao có thể là Mộc Vũ được, cô đã bị người của Hội Thái Dương bắt đi rồi.“Thằng ranh con khốn kiếp, dám xúc phạm cô chủ chúng ta, đánh chết hắn cho tôi!”Đám vệ sĩ phản ứng lại, ai cũng tức giận.Cô chủ nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng muốn nâng niu, kết quả lại bị một gã ngoài đường ôm chặt.Cho dù là ghen ghét hay trách nhiệm. Đám vệ sĩ này đều muốn xé xác Trần Khiêm ra.Tức thì bọn họ lấy gậy gộc ra, chào hỏi người Trần Khiêm.Còn Trần Khiêm từ hi vọng rất nhiều đến đối mặt với thất vọng vô tận, đầu óc anh trống rỗng, gậy gộc đánh vào người nhưng đã không còn cảm thấy đau.“Ôi trời ơi, câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi. Tên ăn mày yêu cô chủ nhà giàu, cuối cùng đau khổ không có kết quả, bị người làm đánh chết!”Tô Nhiên Nhiên không tim không phổi, cảm khái nói.“Dừng tay! Trang viên nhà họ Tô, sao có thể làm xăng bậy như vậy!”Lúc này, tiếng giận dữ của một người phụ nữ xinh đẹp đã cắt ngang tất cả.Đám vệ sĩ đều dừng tay, nhìn người phụ nữ này, cúi đầu nói: “Bà chủ!”“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau ở cửa?" Người phụ nữ lạnh lùng nghiêm nghị nói."Thằng ranh này xông vào trang viên, còn... quấy rầy ô chủ, cho nên chúng tôi...

Chương 1590: Câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi