Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1599: Ghê gớm
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giọng nói rất lớn của một cô gái vang lên, giống như đang đánh nhau với người khác ở bên ngoài.Bất giác, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.Sau đó thì thấy một cô gái trang điểm khá đậm đang ra sức ngăn cản một chàng trai, trông cực kỳ hùng hổ."Dám đánh bà hả, mày nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? Được thôi, vốn dĩ tao còn tưởng rằng mày muốn bỏ trốn, đang cố gắng suy nghĩ xem phải tìm mày ở đâu nhưng không ngờ đồ khốn nạn như mày lại dám vác mặt đến đây, còn dám đến một buổi lễ long trọng như vậy nữa. Được thôi, hôm nay bà đây sẽ không để mày được toàn thây!"Ả đàn bà nhìn chằm chằm chàng trai tước mặt.Lúc thấy chàng trai này, ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên đang ở bên trong hơi khác thường.Vốn dĩ kế hoạch ban đầu rất hoàn hảo nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.Đúng vậy, chàng trai bị chặn ngoài cửa chính là Trần Khiêm, người đến gửi thư mời cho Tô Sở Sở.Theo như lời Tô Nhiên Nhiên nói thì phải đưa thư cho Tô Sở Sở trước khi cậu Thẩm tỏ tình.Trần Khiêm không dám trì hoãn.Vì thế mới sáng sớm anh đã đến cầm thư mời sau đó chạy đến đây.Kết quả đụng phải ả chanh chua đã bị anh đánh, đồng thời cũng là bạn gái của cậu Quách.“Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, nếu không cô sẽ hối hận!”Trần Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta.Mà ả chanh chua mới vừa mắng rất hùng hổ, giờ đây đang bị Trần Khiêm nhìn chằm chằm.Không biết tại sao mà cảm giác ớn lạnh đang bao trùm lấy toàn thân cô ta.Cô ta lùi lại vài bước như thể đang sợ hãi.Nhưng điều này cũng không thể xua đi sự ngạo mạn kiêu căng trên người cô ta.Cô ta nhìn ra sau lưng, ba mẹ của bạn trai đang ở đây.Nên dần thấy tự tin hơn: “Ba, mẹ, là hắn, hôm qua trên đường, hắn đã đánh con, hơn nữa còn suýt chút đã đánh Quách Cường rồi,không tin thì ba mẹ hỏi Quách Cường xem!”Cô ta nói.Quách Cường lạnh lùng nói: "A Bính cũng bị thằng nhãi này đánh bị thương rất nặng, võ công của hắn rất ghê gớm đó bai"Quách Cường hơi kiêng kị nói.“Ồ? Thế thì hôm nay cũng oan gia ngõ hẹp nhỉ?"Ba của Quách Cường cười mỉa chế nhạo. . Google t𝗿a𝓃g 𝓃à𝙮, đọc 𝓃ga𝙮 khô𝓃g q𝘶ả𝓃g cáo [ t𝗿ùmt𝗿 𝘶𝙮ệ𝓃.v𝓃 ]Ghê gớm?Ông ta đã từng gặp quá nhiều người ghê gớm, lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, thứ đáng tin cậy nhất không phải là vũ lực, mà là kế hoạch!
Giọng nói rất lớn của một cô gái vang lên, giống như đang đánh nhau với người khác ở bên ngoài.
Bất giác, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy một cô gái trang điểm khá đậm đang ra sức ngăn cản một chàng trai, trông cực kỳ hùng hổ.
"Dám đánh bà hả, mày nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? Được thôi, vốn dĩ tao còn tưởng rằng mày muốn bỏ trốn, đang cố gắng suy nghĩ xem phải tìm mày ở đâu nhưng không ngờ đồ khốn nạn như mày lại dám vác mặt đến đây, còn dám đến một buổi lễ long trọng như vậy nữa. Được thôi, hôm nay bà đây sẽ không để mày được toàn thây!"
Ả đàn bà nhìn chằm chằm chàng trai tước mặt.
Lúc thấy chàng trai này, ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên đang ở bên trong hơi khác thường.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu rất hoàn hảo nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
Đúng vậy, chàng trai bị chặn ngoài cửa chính là Trần Khiêm, người đến gửi thư mời cho Tô Sở Sở.
Theo như lời Tô Nhiên Nhiên nói thì phải đưa thư cho Tô Sở Sở trước khi cậu Thẩm tỏ tình.
Trần Khiêm không dám trì hoãn.
Vì thế mới sáng sớm anh đã đến cầm thư mời sau đó chạy đến đây.
Kết quả đụng phải ả chanh chua đã bị anh đánh, đồng thời cũng là bạn gái của cậu Quách.
“Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, nếu không cô sẽ hối hận!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta.
Mà ả chanh chua mới vừa mắng rất hùng hổ, giờ đây đang bị Trần Khiêm nhìn chằm chằm.
Không biết tại sao mà cảm giác ớn lạnh đang bao trùm lấy toàn thân cô ta.
Cô ta lùi lại vài bước như thể đang sợ hãi.
Nhưng điều này cũng không thể xua đi sự ngạo mạn kiêu căng trên người cô ta.
Cô ta nhìn ra sau lưng, ba mẹ của bạn trai đang ở đây.
Nên dần thấy tự tin hơn: “Ba, mẹ, là hắn, hôm qua trên đường, hắn đã đánh con, hơn nữa còn suýt chút đã đánh Quách Cường rồi,
không tin thì ba mẹ hỏi Quách Cường xem!”
Cô ta nói.
Quách Cường lạnh lùng nói: "A Bính cũng bị thằng nhãi này đánh bị thương rất nặng, võ công của hắn rất ghê gớm đó bai"
Quách Cường hơi kiêng kị nói.
“Ồ? Thế thì hôm nay cũng oan gia ngõ hẹp nhỉ?"
Ba của Quách Cường cười mỉa chế nhạo. . Google t𝗿a𝓃g 𝓃à𝙮, đọc 𝓃ga𝙮 khô𝓃g q𝘶ả𝓃g cáo [ t𝗿ùmt𝗿 𝘶𝙮ệ𝓃.v𝓃 ]
Ghê gớm?
Ông ta đã từng gặp quá nhiều người ghê gớm, lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, thứ đáng tin cậy nhất không phải là vũ lực, mà là kế hoạch!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giọng nói rất lớn của một cô gái vang lên, giống như đang đánh nhau với người khác ở bên ngoài.Bất giác, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.Sau đó thì thấy một cô gái trang điểm khá đậm đang ra sức ngăn cản một chàng trai, trông cực kỳ hùng hổ."Dám đánh bà hả, mày nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? Được thôi, vốn dĩ tao còn tưởng rằng mày muốn bỏ trốn, đang cố gắng suy nghĩ xem phải tìm mày ở đâu nhưng không ngờ đồ khốn nạn như mày lại dám vác mặt đến đây, còn dám đến một buổi lễ long trọng như vậy nữa. Được thôi, hôm nay bà đây sẽ không để mày được toàn thây!"Ả đàn bà nhìn chằm chằm chàng trai tước mặt.Lúc thấy chàng trai này, ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên đang ở bên trong hơi khác thường.Vốn dĩ kế hoạch ban đầu rất hoàn hảo nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.Đúng vậy, chàng trai bị chặn ngoài cửa chính là Trần Khiêm, người đến gửi thư mời cho Tô Sở Sở.Theo như lời Tô Nhiên Nhiên nói thì phải đưa thư cho Tô Sở Sở trước khi cậu Thẩm tỏ tình.Trần Khiêm không dám trì hoãn.Vì thế mới sáng sớm anh đã đến cầm thư mời sau đó chạy đến đây.Kết quả đụng phải ả chanh chua đã bị anh đánh, đồng thời cũng là bạn gái của cậu Quách.“Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, nếu không cô sẽ hối hận!”Trần Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta.Mà ả chanh chua mới vừa mắng rất hùng hổ, giờ đây đang bị Trần Khiêm nhìn chằm chằm.Không biết tại sao mà cảm giác ớn lạnh đang bao trùm lấy toàn thân cô ta.Cô ta lùi lại vài bước như thể đang sợ hãi.Nhưng điều này cũng không thể xua đi sự ngạo mạn kiêu căng trên người cô ta.Cô ta nhìn ra sau lưng, ba mẹ của bạn trai đang ở đây.Nên dần thấy tự tin hơn: “Ba, mẹ, là hắn, hôm qua trên đường, hắn đã đánh con, hơn nữa còn suýt chút đã đánh Quách Cường rồi,không tin thì ba mẹ hỏi Quách Cường xem!”Cô ta nói.Quách Cường lạnh lùng nói: "A Bính cũng bị thằng nhãi này đánh bị thương rất nặng, võ công của hắn rất ghê gớm đó bai"Quách Cường hơi kiêng kị nói.“Ồ? Thế thì hôm nay cũng oan gia ngõ hẹp nhỉ?"Ba của Quách Cường cười mỉa chế nhạo. . Google t𝗿a𝓃g 𝓃à𝙮, đọc 𝓃ga𝙮 khô𝓃g q𝘶ả𝓃g cáo [ t𝗿ùmt𝗿 𝘶𝙮ệ𝓃.v𝓃 ]Ghê gớm?Ông ta đã từng gặp quá nhiều người ghê gớm, lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, thứ đáng tin cậy nhất không phải là vũ lực, mà là kế hoạch!