Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1608: Người của nhà họ Trần đến
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Anh nói gì?"Mà Tô Sở Sở đang khóc thút thít không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm hỏi, giống như không nghe rõ."Ha ha ha, chẳng lẽ anh ta sợ quá nên ngốc luôn rồi? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cậu Trần à?""Đúng đó đúng đó, còn chính thức tuyên bố mời Tô Sở Sở đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến? Có phải thằng cha này đang diễn hài không?”"Cũng không tự tè ra một bãi mà soi xem mình là người thế nào!"Vài cô gái cũng thay đổi thái độ.Mà bây giờ Quách Hưng đã thay quần xong, đã trở lại.Thấy mọi người đang mỉa mai Trần Khiêm.Hôm nay hai cha con Quách Hưng cực kỳ hưng phấn.Ngay cả ả phụ nữ kia cũng quên mất sự đau đớn của cái tát ban nãy."Ba, thẳng ranh này tiêu đời rồi. Hắn dám giả mạo. làm thuộc hạ của cậu Trần thì thôi đi, hình như bây giờ còn dám giả làm cậu Trần nữa, để xem xem hắn sẽ chết như thế nào!"Ả phụ nữ hung hăng nói.Trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn."Khách quý đến!"Thì cửa sảnh chính được mở ra.Nhân viên phục vụ hô to.Toàn bộ hội trường, lại yên tĩnh lần nữa.Bởi vì lần này, là người của nhà họ Trần đến.Trên bục dưới bục, tất cả mọi người đều ngồi ngay. ngắn.Cùng nhìn ra ngoài cửa. Trần Khiêm cũng nhìn.Thì thấy khoảng năm mươi mấy chiếc Maybach dừng trên thảm đỏ bên ngoài.Chia thành hai bên thảm đỏ.Cửa xe mở ra, một nhóm vệ sĩ áo đen cung kính đứng thẳng.Cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường sợ hãi.Sau đó một người đàn ông trung niên đứng trên thảm đỏ, lạnh lùng bước đến.Thẩm Niên Hoa và người nhà họ Thẩm vội vã chạy ra ngoài cửa.Tất cả mọi người đều dồn dập đứng dậy.Bởi vì người vừa tới là người có máu mặt chân chính."Ông Lý, chờ ngày chờ đêm, cuối cùng anh cũng đến! Thẩm Niên Hoa khom lưng chín mươi độ.Con cháu nhà họ Thẩm cũng dồn dập khom lưng chào.“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, tôi có việc nên đến trết"Người đàn ông trung niên nói.Sau đó đoàn người bước vào sảnh chính. "Ông Lý!""Ông Lý!""Chào tổng giám đốc Lý!"Mọi người dồn dập gật đầu chào người đàn ông trung niên.Tô Sở Sở nhìn người nhà họ Trần.Đúng vậy, họ vừa xuất hiện là không khí như thay đổi.
"Anh nói gì?"
Mà Tô Sở Sở đang khóc thút thít không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm hỏi, giống như không nghe rõ.
"Ha ha ha, chẳng lẽ anh ta sợ quá nên ngốc luôn rồi? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cậu Trần à?"
"Đúng đó đúng đó, còn chính thức tuyên bố mời Tô Sở Sở đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến? Có phải thằng cha này đang diễn hài không?”
"Cũng không tự tè ra một bãi mà soi xem mình là người thế nào!"
Vài cô gái cũng thay đổi thái độ.
Mà bây giờ Quách Hưng đã thay quần xong, đã trở lại.
Thấy mọi người đang mỉa mai Trần Khiêm.
Hôm nay hai cha con Quách Hưng cực kỳ hưng phấn.
Ngay cả ả phụ nữ kia cũng quên mất sự đau đớn của cái tát ban nãy.
"Ba, thẳng ranh này tiêu đời rồi. Hắn dám giả mạo. làm thuộc hạ của cậu Trần thì thôi đi, hình như bây giờ còn dám giả làm cậu Trần nữa, để xem xem hắn sẽ chết như thế nào!"
Ả phụ nữ hung hăng nói.
Trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn.
"Khách quý đến!"
Thì cửa sảnh chính được mở ra.
Nhân viên phục vụ hô to.
Toàn bộ hội trường, lại yên tĩnh lần nữa.
Bởi vì lần này, là người của nhà họ Trần đến.
Trên bục dưới bục, tất cả mọi người đều ngồi ngay. ngắn.
Cùng nhìn ra ngoài cửa. Trần Khiêm cũng nhìn.
Thì thấy khoảng năm mươi mấy chiếc Maybach dừng trên thảm đỏ bên ngoài.
Chia thành hai bên thảm đỏ.
Cửa xe mở ra, một nhóm vệ sĩ áo đen cung kính đứng thẳng.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường sợ hãi.
Sau đó một người đàn ông trung niên đứng trên thảm đỏ, lạnh lùng bước đến.
Thẩm Niên Hoa và người nhà họ Thẩm vội vã chạy ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều dồn dập đứng dậy.
Bởi vì người vừa tới là người có máu mặt chân chính.
"Ông Lý, chờ ngày chờ đêm, cuối cùng anh cũng đến! Thẩm Niên Hoa khom lưng chín mươi độ.
Con cháu nhà họ Thẩm cũng dồn dập khom lưng chào.
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, tôi có việc nên đến trết"
Người đàn ông trung niên nói.
Sau đó đoàn người bước vào sảnh chính. "Ông Lý!"
"Ông Lý!"
"Chào tổng giám đốc Lý!"
Mọi người dồn dập gật đầu chào người đàn ông trung niên.
Tô Sở Sở nhìn người nhà họ Trần.
Đúng vậy, họ vừa xuất hiện là không khí như thay đổi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Anh nói gì?"Mà Tô Sở Sở đang khóc thút thít không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm hỏi, giống như không nghe rõ."Ha ha ha, chẳng lẽ anh ta sợ quá nên ngốc luôn rồi? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cậu Trần à?""Đúng đó đúng đó, còn chính thức tuyên bố mời Tô Sở Sở đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến? Có phải thằng cha này đang diễn hài không?”"Cũng không tự tè ra một bãi mà soi xem mình là người thế nào!"Vài cô gái cũng thay đổi thái độ.Mà bây giờ Quách Hưng đã thay quần xong, đã trở lại.Thấy mọi người đang mỉa mai Trần Khiêm.Hôm nay hai cha con Quách Hưng cực kỳ hưng phấn.Ngay cả ả phụ nữ kia cũng quên mất sự đau đớn của cái tát ban nãy."Ba, thẳng ranh này tiêu đời rồi. Hắn dám giả mạo. làm thuộc hạ của cậu Trần thì thôi đi, hình như bây giờ còn dám giả làm cậu Trần nữa, để xem xem hắn sẽ chết như thế nào!"Ả phụ nữ hung hăng nói.Trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn."Khách quý đến!"Thì cửa sảnh chính được mở ra.Nhân viên phục vụ hô to.Toàn bộ hội trường, lại yên tĩnh lần nữa.Bởi vì lần này, là người của nhà họ Trần đến.Trên bục dưới bục, tất cả mọi người đều ngồi ngay. ngắn.Cùng nhìn ra ngoài cửa. Trần Khiêm cũng nhìn.Thì thấy khoảng năm mươi mấy chiếc Maybach dừng trên thảm đỏ bên ngoài.Chia thành hai bên thảm đỏ.Cửa xe mở ra, một nhóm vệ sĩ áo đen cung kính đứng thẳng.Cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường sợ hãi.Sau đó một người đàn ông trung niên đứng trên thảm đỏ, lạnh lùng bước đến.Thẩm Niên Hoa và người nhà họ Thẩm vội vã chạy ra ngoài cửa.Tất cả mọi người đều dồn dập đứng dậy.Bởi vì người vừa tới là người có máu mặt chân chính."Ông Lý, chờ ngày chờ đêm, cuối cùng anh cũng đến! Thẩm Niên Hoa khom lưng chín mươi độ.Con cháu nhà họ Thẩm cũng dồn dập khom lưng chào.“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, tôi có việc nên đến trết"Người đàn ông trung niên nói.Sau đó đoàn người bước vào sảnh chính. "Ông Lý!""Ông Lý!""Chào tổng giám đốc Lý!"Mọi người dồn dập gật đầu chào người đàn ông trung niên.Tô Sở Sở nhìn người nhà họ Trần.Đúng vậy, họ vừa xuất hiện là không khí như thay đổi.