Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1615: Giám đốc Trương, tạo dáng nào
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngay khi nhìn thấy Hàn Tư Dư bước vào phòng thì cô †a rời đi ngay.Hàn Tư Dư bước trong phòng, thở hắt.Mặc dù một năm này cô ta đã phát triển rất nhanh, cuối cùng cũng được như mong muốn.Nhưng Hàn Tư Dư cứ cảm thấy cuộc sống mình thiếu đi chút gì đó.Cho dù cô ta có nhiều hơn nữa thì cô ta cũng không vui lên nổi.Đang chuẩn bị tẩy trang tắm rửa.Hàn Tư Dữ ngửi thử thì phát hiện trong phòng mình có mùi khói thuốc nhàn nhạt.Cô ta chưa bao giờ hút thuốc nên chỉ cần có mùi lạ là cô ta ngửi được ngay.Cũng chính lúc này.Một người đàn ông bụng phệ chợt nhảy ra từ chiếc †ủ quần áo trong phòng, đầu hói mặc âu phục mang giày da.Ha ha ha!Miệng ông ta toàn khói thuốc, đang cười rất thô bỉ."Giám đốc Trương! Ông..."Hàn Tư Dư kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.Người đàn ông trước mặt chính là giám đốc Trương, người đầu tư.Ông ta luôn nhìn cô ta với ánh mắt kì lạ, mà bây giờ, ông ta trốn trong phòng, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì!Hàn Tư Dư vừa nói, vừa lùi ra ngoài cửa, chuẩn bị chạy thoát bất cứ lúc nào.Nhưng giám đốc Trương đã nhanh hơn, nhanh chóng chạy qua bắt được cánh tay của Hàn Tư Dư, không đợi Hàn Tư Dư kêu lên thì đã bịt khăn trắng lên miệng Hàn Tư Dư.Hàn Tư Dư cảm giác toàn thân không còn chút sức lực."Tư Dư, tình cảm anh dành cho em, em cũng biết lâu rồi mà. Thế nhưng tại sao em cứ trốn anh mãi thế, lúc nào anh cũng nhớ về em, thật sự không chịu nổi nữa!”Giám đốc Trương ném Hàn Tư Dư lên trên giường.“Đừng!”Hàn Tư Dư giãy dụa.“Em yên tâm, anh sẽ quay lại quá trình này thật kỹ, em ngoan ngoãn nghe lời, không sao cả. Nếu sau này em hầu hạ anh tốt thì đoạn phim này sẽ không bị tung lên mạng, còn không thì Tư Dư sẽ càng nổi tiếng hơn nữa đó, ha ha hai”Giám đốc Trương càng cười thô bỉ hơn.Ông ta núp trong phòng rất lâu, chỉ đợi giây phút này đến.Mà ông ta cũng đã sai người sắp xếp máy quay hếtMọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.Giám đốc Trương bắt đầu thô bạo cởi thắt lưng, ông †a mới cởi quần ra."Giám đốc Trương, tạo dáng nào!" Một giọng nói vang lên. "Được, tiếp!"Mà giám đốc Trương theo bản năng quay đầu tạo dáng.Nhưng thoáng chốc ông ta đã run lên, mắt trừng to.“Mẹ nó, cậu là ai! Sao cậu lại vào đây được!!!"
Ngay khi nhìn thấy Hàn Tư Dư bước vào phòng thì cô †a rời đi ngay.
Hàn Tư Dư bước trong phòng, thở hắt.
Mặc dù một năm này cô ta đã phát triển rất nhanh, cuối cùng cũng được như mong muốn.
Nhưng Hàn Tư Dư cứ cảm thấy cuộc sống mình thiếu đi chút gì đó.
Cho dù cô ta có nhiều hơn nữa thì cô ta cũng không vui lên nổi.
Đang chuẩn bị tẩy trang tắm rửa.
Hàn Tư Dữ ngửi thử thì phát hiện trong phòng mình có mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Cô ta chưa bao giờ hút thuốc nên chỉ cần có mùi lạ là cô ta ngửi được ngay.
Cũng chính lúc này.
Một người đàn ông bụng phệ chợt nhảy ra từ chiếc †ủ quần áo trong phòng, đầu hói mặc âu phục mang giày da.
Ha ha ha!
Miệng ông ta toàn khói thuốc, đang cười rất thô bỉ.
"Giám đốc Trương! Ông..."
Hàn Tư Dư kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Người đàn ông trước mặt chính là giám đốc Trương, người đầu tư.
Ông ta luôn nhìn cô ta với ánh mắt kì lạ, mà bây giờ, ông ta trốn trong phòng, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì!
Hàn Tư Dư vừa nói, vừa lùi ra ngoài cửa, chuẩn bị chạy thoát bất cứ lúc nào.
Nhưng giám đốc Trương đã nhanh hơn, nhanh chóng chạy qua bắt được cánh tay của Hàn Tư Dư, không đợi Hàn Tư Dư kêu lên thì đã bịt khăn trắng lên miệng Hàn Tư Dư.
Hàn Tư Dư cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.
"Tư Dư, tình cảm anh dành cho em, em cũng biết lâu rồi mà. Thế nhưng tại sao em cứ trốn anh mãi thế, lúc nào anh cũng nhớ về em, thật sự không chịu nổi nữa!”
Giám đốc Trương ném Hàn Tư Dư lên trên giường.
“Đừng!”
Hàn Tư Dư giãy dụa.
“Em yên tâm, anh sẽ quay lại quá trình này thật kỹ, em ngoan ngoãn nghe lời, không sao cả. Nếu sau này em hầu hạ anh tốt thì đoạn phim này sẽ không bị tung lên mạng, còn không thì Tư Dư sẽ càng nổi tiếng hơn nữa đó, ha ha hai”
Giám đốc Trương càng cười thô bỉ hơn.
Ông ta núp trong phòng rất lâu, chỉ đợi giây phút này đến.
Mà ông ta cũng đã sai người sắp xếp máy quay hết
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.
Giám đốc Trương bắt đầu thô bạo cởi thắt lưng, ông †a mới cởi quần ra.
"Giám đốc Trương, tạo dáng nào!" Một giọng nói vang lên. "Được, tiếp!"
Mà giám đốc Trương theo bản năng quay đầu tạo dáng.
Nhưng thoáng chốc ông ta đã run lên, mắt trừng to.
“Mẹ nó, cậu là ai! Sao cậu lại vào đây được!!!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngay khi nhìn thấy Hàn Tư Dư bước vào phòng thì cô †a rời đi ngay.Hàn Tư Dư bước trong phòng, thở hắt.Mặc dù một năm này cô ta đã phát triển rất nhanh, cuối cùng cũng được như mong muốn.Nhưng Hàn Tư Dư cứ cảm thấy cuộc sống mình thiếu đi chút gì đó.Cho dù cô ta có nhiều hơn nữa thì cô ta cũng không vui lên nổi.Đang chuẩn bị tẩy trang tắm rửa.Hàn Tư Dữ ngửi thử thì phát hiện trong phòng mình có mùi khói thuốc nhàn nhạt.Cô ta chưa bao giờ hút thuốc nên chỉ cần có mùi lạ là cô ta ngửi được ngay.Cũng chính lúc này.Một người đàn ông bụng phệ chợt nhảy ra từ chiếc †ủ quần áo trong phòng, đầu hói mặc âu phục mang giày da.Ha ha ha!Miệng ông ta toàn khói thuốc, đang cười rất thô bỉ."Giám đốc Trương! Ông..."Hàn Tư Dư kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.Người đàn ông trước mặt chính là giám đốc Trương, người đầu tư.Ông ta luôn nhìn cô ta với ánh mắt kì lạ, mà bây giờ, ông ta trốn trong phòng, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì!Hàn Tư Dư vừa nói, vừa lùi ra ngoài cửa, chuẩn bị chạy thoát bất cứ lúc nào.Nhưng giám đốc Trương đã nhanh hơn, nhanh chóng chạy qua bắt được cánh tay của Hàn Tư Dư, không đợi Hàn Tư Dư kêu lên thì đã bịt khăn trắng lên miệng Hàn Tư Dư.Hàn Tư Dư cảm giác toàn thân không còn chút sức lực."Tư Dư, tình cảm anh dành cho em, em cũng biết lâu rồi mà. Thế nhưng tại sao em cứ trốn anh mãi thế, lúc nào anh cũng nhớ về em, thật sự không chịu nổi nữa!”Giám đốc Trương ném Hàn Tư Dư lên trên giường.“Đừng!”Hàn Tư Dư giãy dụa.“Em yên tâm, anh sẽ quay lại quá trình này thật kỹ, em ngoan ngoãn nghe lời, không sao cả. Nếu sau này em hầu hạ anh tốt thì đoạn phim này sẽ không bị tung lên mạng, còn không thì Tư Dư sẽ càng nổi tiếng hơn nữa đó, ha ha hai”Giám đốc Trương càng cười thô bỉ hơn.Ông ta núp trong phòng rất lâu, chỉ đợi giây phút này đến.Mà ông ta cũng đã sai người sắp xếp máy quay hếtMọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.Giám đốc Trương bắt đầu thô bạo cởi thắt lưng, ông †a mới cởi quần ra."Giám đốc Trương, tạo dáng nào!" Một giọng nói vang lên. "Được, tiếp!"Mà giám đốc Trương theo bản năng quay đầu tạo dáng.Nhưng thoáng chốc ông ta đã run lên, mắt trừng to.“Mẹ nó, cậu là ai! Sao cậu lại vào đây được!!!"