Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1620: Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, trên mặt Trần Khiêm là nụ cười tươi rói nhìn Mã Hân Nhiên.Còn Mã Hân Nhiên khi nghe thấy giọng nói này. Bồng nhiên toàn thân chấn động.Phảng phất như trong giây phút đó, toàn bộ linh hồn cô đã bị tách lìa khỏi cơ thể.Khiến cho thế giới trước mắt cô trở nên vặn vẹo, hư#Mình nghe lầm rồi sao?Mã Hân Nhiên không tin nghiêng đầu nhìn lại chủ nhân của chiếc xe ô tô đó.Bộp!Bàn tay cô không cầm chắc, thức ăn tươi ngon vừa mua được rớt luôn xuống đất.Một hàng lệ ấp ủ đã lâu dần tụ lại nơi hốc mắt.Vô số buổi tối, không, có thể nói là không có một giây một phút nào là cô không nhớ đến Trần Khiêm, nhớ về anh, cô luôn mong đợi giọng nói rất đỗi quen thuộc. này có thể lần thứ hai vang lên bên tai của mình.Cô thường ngồi ngẩn ngơ nhớ về lúc ban đầu gặp. Trần Khiêm ở trường đại học. #Khi đó mình có thiện cảm với Trần Khiêm, cậu ấy là một chàng trai tốt, một người có tâm tính thiện lương, một người đàn ông có sức hút vô cùng đặc biệt.Mặc dù trong mắt kẻ khác, Trần Khiêm vào lúc còn học đại học kém cỏi vô dụng đến mấy, Mã Hân Nhiên vân luôn cảm thấy anh là một người tỏa sáng rạng rỡ, cô ấy luôn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóa từ người chàng trai ấy.'Thậm chí cô vẫn hối hận, nói không chừng khi đó hai người có thể thành một đôi thì sao, vậy gì bây giờ cũng không cần nhớ nhung đến vậy.Vành mắt cô ấy đỏ bừng, xúc động nói: "Trần Khiêm? Là cậu thật sao?""Tất nhiên là tôi rồil Trần Khiêm bước xuống xe. Anh nhìn Mã Hân Nhiên, vừa cười vừa nói.Mã Hân Nhiên không kìm nổi cảm xúc, cô ấy lao đến nhào vào lòng Trần Khiêm.Cô ấy còn tưởng... Trần Khiêm sống chết chưa rõ, thậm chí còn có thể càng tệ hơn nữa...Rất nhiều người vây xung quanh khu nhà.Đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt."Nhiều tiền tốt thật đấy! Muốn làm gì thì làm ấy!" Một người đàn ông ước ao thốt lên.Mà những lời này, vừa lúc bị một người phụ nữ vừa đi dạo từ công viên trở về nghe thấy.Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra khiến cho nhiều người túm tụm lại trước cửa khu nhà mình như vậy.Nhìn kĩ chuyện đang diễn ra, mí mắt bà ấy lập tức giật liên hồi không ngừng.Nhân vật nữ chính của vụ việc thế mà lại là con gái của bà ấy?"Cậu hai này đỉnh thật đấy, hình như mới nói có mấy câu đã câu cô nàng kia nhào vào vòng tay mình rồi!"Mấy người không rõ câu chuyện thật sự túm lại thảo luận."Sao cơ?"Người phụ nữ nổi giận.Bà ấy tưởng con gái mình bị đàn ông bắt nạt. "Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra."Bà ấy vọt tới, kéo giật Mã Hân Nhiên đến bên cạnh mình.Bà ấy đang định mắng cho tên dê xôm trước mắt một trận tơi bời khói lửa, #bà đây mặc kệ cậu ấm con giời nhà nào, dám nhúng chàm con gái bà, không được!
Lúc này cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, trên mặt Trần Khiêm là nụ cười tươi rói nhìn Mã Hân Nhiên.
Còn Mã Hân Nhiên khi nghe thấy giọng nói này. Bồng nhiên toàn thân chấn động.
Phảng phất như trong giây phút đó, toàn bộ linh hồn cô đã bị tách lìa khỏi cơ thể.
Khiến cho thế giới trước mắt cô trở nên vặn vẹo, hư
#Mình nghe lầm rồi sao?
Mã Hân Nhiên không tin nghiêng đầu nhìn lại chủ nhân của chiếc xe ô tô đó.
Bộp!
Bàn tay cô không cầm chắc, thức ăn tươi ngon vừa mua được rớt luôn xuống đất.
Một hàng lệ ấp ủ đã lâu dần tụ lại nơi hốc mắt.
Vô số buổi tối, không, có thể nói là không có một giây một phút nào là cô không nhớ đến Trần Khiêm, nhớ về anh, cô luôn mong đợi giọng nói rất đỗi quen thuộc. này có thể lần thứ hai vang lên bên tai của mình.
Cô thường ngồi ngẩn ngơ nhớ về lúc ban đầu gặp. Trần Khiêm ở trường đại học. #Khi đó mình có thiện cảm với Trần Khiêm, cậu ấy là một chàng trai tốt, một người có tâm tính thiện lương, một người đàn ông có sức hút vô cùng đặc biệt.
Mặc dù trong mắt kẻ khác, Trần Khiêm vào lúc còn học đại học kém cỏi vô dụng đến mấy, Mã Hân Nhiên vân luôn cảm thấy anh là một người tỏa sáng rạng rỡ, cô ấy luôn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóa từ người chàng trai ấy.
'Thậm chí cô vẫn hối hận, nói không chừng khi đó hai người có thể thành một đôi thì sao, vậy gì bây giờ cũng không cần nhớ nhung đến vậy.
Vành mắt cô ấy đỏ bừng, xúc động nói: "Trần Khiêm? Là cậu thật sao?"
"Tất nhiên là tôi rồil Trần Khiêm bước xuống xe. Anh nhìn Mã Hân Nhiên, vừa cười vừa nói.
Mã Hân Nhiên không kìm nổi cảm xúc, cô ấy lao đến nhào vào lòng Trần Khiêm.
Cô ấy còn tưởng... Trần Khiêm sống chết chưa rõ, thậm chí còn có thể càng tệ hơn nữa...
Rất nhiều người vây xung quanh khu nhà.
Đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt.
"Nhiều tiền tốt thật đấy! Muốn làm gì thì làm ấy!" Một người đàn ông ước ao thốt lên.
Mà những lời này, vừa lúc bị một người phụ nữ vừa đi dạo từ công viên trở về nghe thấy.
Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra khiến cho nhiều người túm tụm lại trước cửa khu nhà mình như vậy.
Nhìn kĩ chuyện đang diễn ra, mí mắt bà ấy lập tức giật liên hồi không ngừng.
Nhân vật nữ chính của vụ việc thế mà lại là con gái của bà ấy?
"Cậu hai này đỉnh thật đấy, hình như mới nói có mấy câu đã câu cô nàng kia nhào vào vòng tay mình rồi!"
Mấy người không rõ câu chuyện thật sự túm lại thảo luận.
"Sao cơ?"
Người phụ nữ nổi giận.
Bà ấy tưởng con gái mình bị đàn ông bắt nạt. "Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra."
Bà ấy vọt tới, kéo giật Mã Hân Nhiên đến bên cạnh mình.
Bà ấy đang định mắng cho tên dê xôm trước mắt một trận tơi bời khói lửa, #bà đây mặc kệ cậu ấm con giời nhà nào, dám nhúng chàm con gái bà, không được!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, trên mặt Trần Khiêm là nụ cười tươi rói nhìn Mã Hân Nhiên.Còn Mã Hân Nhiên khi nghe thấy giọng nói này. Bồng nhiên toàn thân chấn động.Phảng phất như trong giây phút đó, toàn bộ linh hồn cô đã bị tách lìa khỏi cơ thể.Khiến cho thế giới trước mắt cô trở nên vặn vẹo, hư#Mình nghe lầm rồi sao?Mã Hân Nhiên không tin nghiêng đầu nhìn lại chủ nhân của chiếc xe ô tô đó.Bộp!Bàn tay cô không cầm chắc, thức ăn tươi ngon vừa mua được rớt luôn xuống đất.Một hàng lệ ấp ủ đã lâu dần tụ lại nơi hốc mắt.Vô số buổi tối, không, có thể nói là không có một giây một phút nào là cô không nhớ đến Trần Khiêm, nhớ về anh, cô luôn mong đợi giọng nói rất đỗi quen thuộc. này có thể lần thứ hai vang lên bên tai của mình.Cô thường ngồi ngẩn ngơ nhớ về lúc ban đầu gặp. Trần Khiêm ở trường đại học. #Khi đó mình có thiện cảm với Trần Khiêm, cậu ấy là một chàng trai tốt, một người có tâm tính thiện lương, một người đàn ông có sức hút vô cùng đặc biệt.Mặc dù trong mắt kẻ khác, Trần Khiêm vào lúc còn học đại học kém cỏi vô dụng đến mấy, Mã Hân Nhiên vân luôn cảm thấy anh là một người tỏa sáng rạng rỡ, cô ấy luôn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóa từ người chàng trai ấy.'Thậm chí cô vẫn hối hận, nói không chừng khi đó hai người có thể thành một đôi thì sao, vậy gì bây giờ cũng không cần nhớ nhung đến vậy.Vành mắt cô ấy đỏ bừng, xúc động nói: "Trần Khiêm? Là cậu thật sao?""Tất nhiên là tôi rồil Trần Khiêm bước xuống xe. Anh nhìn Mã Hân Nhiên, vừa cười vừa nói.Mã Hân Nhiên không kìm nổi cảm xúc, cô ấy lao đến nhào vào lòng Trần Khiêm.Cô ấy còn tưởng... Trần Khiêm sống chết chưa rõ, thậm chí còn có thể càng tệ hơn nữa...Rất nhiều người vây xung quanh khu nhà.Đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt."Nhiều tiền tốt thật đấy! Muốn làm gì thì làm ấy!" Một người đàn ông ước ao thốt lên.Mà những lời này, vừa lúc bị một người phụ nữ vừa đi dạo từ công viên trở về nghe thấy.Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra khiến cho nhiều người túm tụm lại trước cửa khu nhà mình như vậy.Nhìn kĩ chuyện đang diễn ra, mí mắt bà ấy lập tức giật liên hồi không ngừng.Nhân vật nữ chính của vụ việc thế mà lại là con gái của bà ấy?"Cậu hai này đỉnh thật đấy, hình như mới nói có mấy câu đã câu cô nàng kia nhào vào vòng tay mình rồi!"Mấy người không rõ câu chuyện thật sự túm lại thảo luận."Sao cơ?"Người phụ nữ nổi giận.Bà ấy tưởng con gái mình bị đàn ông bắt nạt. "Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra."Bà ấy vọt tới, kéo giật Mã Hân Nhiên đến bên cạnh mình.Bà ấy đang định mắng cho tên dê xôm trước mắt một trận tơi bời khói lửa, #bà đây mặc kệ cậu ấm con giời nhà nào, dám nhúng chàm con gái bà, không được!