Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1622: Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm hiểu rõ tính cách của Mã Hân Nhiên. Chuyện mà cô ấy tự giải quyết được, mà dù có là chuyện không tự xử lí được chăng nữa, cô ấy cũng không dễ mà đi nhờ người khác giúp đỡ.Huống chỉ, mình cho cô ấy một khoản tiền mà cô ấy đã thấy mắc nợ lắm rồi.Cho nên gặp rắc rối gì cũng không chịu tìm Lý Chấn Quốc.Cô nàng khờ này.'Trần Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên tới trường cấp ba Nhất Trung.Đậu xe trước cửa trường, hai người tự đi bộ vào. trong."Chào cô giáo MãI"Đúng lúc này, một cô bé học sinh đeo cặp sách chưa kịp về nhà chạm mặt Mã Hân Nhiên.Chắc hẳn cô bé là học sinh của Mã Hân Nhiên.Cô bé mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trông rất xinh xắn ưa nhìn, chỉ là trên mặt không có nét tự tin nào.Lúc nói chuyện với người khác cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.Hơn nữa cặp sách mà cô bé đeo cũng hơi sờn cũ rồi."Mạnh Khê, em vẫn chưa về nhà sao?" Mã Hân Nhiên ân cần hỏi han. Đầu của Mạch Khê lại cúi thấp hơn nữa."Thưa cô, em... em bị trường giữ lại để khai báo toàn bộ quá trình cô ở trường và không có đi đâu cả trong ngày hôm kia, bọn họ nói đây là một chứng cứ! Em xin lỗi cô! Em biết chắc chắn cô không lấy khoản tiền kia đâu!"'Viần mắt Mạch Khê hồng hồng, nói đến cuối cùng giọng nói lí nhí giống như tiếng muỗi kêu vậy.Mã Hân Nhiên mỉm cười nói: 'Không sao đâu Mạch Khê, lời em nói đều là sự thật mà, cô không trách em đâu. Thành tích gần đây của em không được ổn định cho lắm, sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, em cần điều chỉnh †âm trạng cho tốt, chuẩn bị hết sức cho cuộc thi. Muộn như vậy rồi, em mau về nhà đi!"Mã Hân Nhiên sờ sờ đầu cô bé.Mạch Khê gật đầu, sau đó đi ra cổng trường.Mà lúc này ánh mắt Trần Khiêm mới rời khỏi người cô bé đó, chỉ là không ai phát hiện ra ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Khiêm."Cô bé ấy là học sinh ngoan nhất, cũng là học sinh chăm chỉ nhất trong lớp, tôi cũng vui lòng ở lại dạy thêm cho cô bé, cô bé cũng rất cố gắng! Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước đột nhiên cô bé không được vui lắm, ảnh hưởng đến cả thành tích của mình!"Mã Hân Nhiên có hơi lo lắng nói."Thật ra không chỉ quan tâm mỗi chuyện học hành của học sinh thôi là đủ đâu, nếu học sinh đó học tập tốt, người làm giáo viên cũng nên quan tâm thêm đến đời sống của học sinh, ví dụ cô bé có chuyện gì khó nói thì sao? Hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"Trần Khiêm nhìn về phía Mã Hân Nhiên cười nói."Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư?"Mã Hân Nhiên cười hỏi."Tất nhiên rồi, tôi còn có một khoảng thời gian làm giáo viên Sinh học đấy nhé. Kiểu chỉ đứng đọc sách cho học sinh chép ấy!""Hì hì!"Mã Hân Nhiên bị anh chọc cười.

Trần Khiêm hiểu rõ tính cách của Mã Hân Nhiên. Chuyện mà cô ấy tự giải quyết được, mà dù có là chuyện không tự xử lí được chăng nữa, cô ấy cũng không dễ mà đi nhờ người khác giúp đỡ.

Huống chỉ, mình cho cô ấy một khoản tiền mà cô ấy đã thấy mắc nợ lắm rồi.

Cho nên gặp rắc rối gì cũng không chịu tìm Lý Chấn Quốc.

Cô nàng khờ này.

'Trần Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên tới trường cấp ba Nhất Trung.

Đậu xe trước cửa trường, hai người tự đi bộ vào. trong.

"Chào cô giáo MãI"

Đúng lúc này, một cô bé học sinh đeo cặp sách chưa kịp về nhà chạm mặt Mã Hân Nhiên.

Chắc hẳn cô bé là học sinh của Mã Hân Nhiên.

Cô bé mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trông rất xinh xắn ưa nhìn, chỉ là trên mặt không có nét tự tin nào.

Lúc nói chuyện với người khác cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.

Hơn nữa cặp sách mà cô bé đeo cũng hơi sờn cũ rồi.

"Mạnh Khê, em vẫn chưa về nhà sao?" Mã Hân Nhiên ân cần hỏi han. Đầu của Mạch Khê lại cúi thấp hơn nữa.

"Thưa cô, em... em bị trường giữ lại để khai báo toàn bộ quá trình cô ở trường và không có đi đâu cả trong ngày hôm kia, bọn họ nói đây là một chứng cứ! Em xin lỗi cô! Em biết chắc chắn cô không lấy khoản tiền kia đâu!"

'Viần mắt Mạch Khê hồng hồng, nói đến cuối cùng giọng nói lí nhí giống như tiếng muỗi kêu vậy.

Mã Hân Nhiên mỉm cười nói: 'Không sao đâu Mạch Khê, lời em nói đều là sự thật mà, cô không trách em đâu. Thành tích gần đây của em không được ổn định cho lắm, sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, em cần điều chỉnh †âm trạng cho tốt, chuẩn bị hết sức cho cuộc thi. Muộn như vậy rồi, em mau về nhà đi!"

Mã Hân Nhiên sờ sờ đầu cô bé.

Mạch Khê gật đầu, sau đó đi ra cổng trường.

Mà lúc này ánh mắt Trần Khiêm mới rời khỏi người cô bé đó, chỉ là không ai phát hiện ra ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Khiêm.

"Cô bé ấy là học sinh ngoan nhất, cũng là học sinh chăm chỉ nhất trong lớp, tôi cũng vui lòng ở lại dạy thêm cho cô bé, cô bé cũng rất cố gắng! Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước đột nhiên cô bé không được vui lắm, ảnh hưởng đến cả thành tích của mình!"

Mã Hân Nhiên có hơi lo lắng nói.

"Thật ra không chỉ quan tâm mỗi chuyện học hành của học sinh thôi là đủ đâu, nếu học sinh đó học tập tốt, người làm giáo viên cũng nên quan tâm thêm đến đời sống của học sinh, ví dụ cô bé có chuyện gì khó nói thì sao? Hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Khiêm nhìn về phía Mã Hân Nhiên cười nói.

"Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư?"

Mã Hân Nhiên cười hỏi.

"Tất nhiên rồi, tôi còn có một khoảng thời gian làm giáo viên Sinh học đấy nhé. Kiểu chỉ đứng đọc sách cho học sinh chép ấy!"

"Hì hì!"

Mã Hân Nhiên bị anh chọc cười.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm hiểu rõ tính cách của Mã Hân Nhiên. Chuyện mà cô ấy tự giải quyết được, mà dù có là chuyện không tự xử lí được chăng nữa, cô ấy cũng không dễ mà đi nhờ người khác giúp đỡ.Huống chỉ, mình cho cô ấy một khoản tiền mà cô ấy đã thấy mắc nợ lắm rồi.Cho nên gặp rắc rối gì cũng không chịu tìm Lý Chấn Quốc.Cô nàng khờ này.'Trần Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên tới trường cấp ba Nhất Trung.Đậu xe trước cửa trường, hai người tự đi bộ vào. trong."Chào cô giáo MãI"Đúng lúc này, một cô bé học sinh đeo cặp sách chưa kịp về nhà chạm mặt Mã Hân Nhiên.Chắc hẳn cô bé là học sinh của Mã Hân Nhiên.Cô bé mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trông rất xinh xắn ưa nhìn, chỉ là trên mặt không có nét tự tin nào.Lúc nói chuyện với người khác cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.Hơn nữa cặp sách mà cô bé đeo cũng hơi sờn cũ rồi."Mạnh Khê, em vẫn chưa về nhà sao?" Mã Hân Nhiên ân cần hỏi han. Đầu của Mạch Khê lại cúi thấp hơn nữa."Thưa cô, em... em bị trường giữ lại để khai báo toàn bộ quá trình cô ở trường và không có đi đâu cả trong ngày hôm kia, bọn họ nói đây là một chứng cứ! Em xin lỗi cô! Em biết chắc chắn cô không lấy khoản tiền kia đâu!"'Viần mắt Mạch Khê hồng hồng, nói đến cuối cùng giọng nói lí nhí giống như tiếng muỗi kêu vậy.Mã Hân Nhiên mỉm cười nói: 'Không sao đâu Mạch Khê, lời em nói đều là sự thật mà, cô không trách em đâu. Thành tích gần đây của em không được ổn định cho lắm, sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, em cần điều chỉnh †âm trạng cho tốt, chuẩn bị hết sức cho cuộc thi. Muộn như vậy rồi, em mau về nhà đi!"Mã Hân Nhiên sờ sờ đầu cô bé.Mạch Khê gật đầu, sau đó đi ra cổng trường.Mà lúc này ánh mắt Trần Khiêm mới rời khỏi người cô bé đó, chỉ là không ai phát hiện ra ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Khiêm."Cô bé ấy là học sinh ngoan nhất, cũng là học sinh chăm chỉ nhất trong lớp, tôi cũng vui lòng ở lại dạy thêm cho cô bé, cô bé cũng rất cố gắng! Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước đột nhiên cô bé không được vui lắm, ảnh hưởng đến cả thành tích của mình!"Mã Hân Nhiên có hơi lo lắng nói."Thật ra không chỉ quan tâm mỗi chuyện học hành của học sinh thôi là đủ đâu, nếu học sinh đó học tập tốt, người làm giáo viên cũng nên quan tâm thêm đến đời sống của học sinh, ví dụ cô bé có chuyện gì khó nói thì sao? Hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"Trần Khiêm nhìn về phía Mã Hân Nhiên cười nói."Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư?"Mã Hân Nhiên cười hỏi."Tất nhiên rồi, tôi còn có một khoảng thời gian làm giáo viên Sinh học đấy nhé. Kiểu chỉ đứng đọc sách cho học sinh chép ấy!""Hì hì!"Mã Hân Nhiên bị anh chọc cười.

Chương 1622: Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư