Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1624: Anh nghĩ cách để nó câm miệng đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bị ánh mắt sắc bén của Trần Khiêm lia tới.Dương Yến bỗng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.Sắc mặt trở nên trăng bệch.Mã Hân Nhiên thì vô cùng kinh ngạc khi Trần Khiêm nói như vậy.#Trần Khiêm nghi ngờ Dương Yến trộm đồ, sau đó vu oan giá họa cho mình sao?#Thế nhưng chuyện này không có khả năng, mấy ngày nay Dương Yến đều đi công tác, hơn nữa cô ta cũng đâu biết chuyện mình đã cầm học bổng rồi?#Mình nhận tiền học bổng lúc nào đến cả mẹ cũng không hay biết, chỉ có mình biết rõ mà thôi.Sau khi xảy ra chuyện Dương Yến mới khăng khăng đổ tội cho cô."Anh anh anh... anh nói vậy là có ý gì, gì mà cầm đá đập chân mình chứ! Tôi cho anh biết này, chuyện ngày hôm nay anh không giải thích rõ, bà đây không cho anh còn mạng mà lết khỏi cái trường này đâu!"Dương Yến vội la lên."Tôi có ý gì cô hẳn là hiểu mới phải, chờ đến ngày mai tôi sẽ tìm ra ngọn nguồn mọi chuyện, đến lúc đó mong cô đừng khóc lóc làm gì!"Nói xong, Trần Khiêm dẫn theo Mã Hân Nhiên đi thẳng.Trong mắt Dương Yến lóe lên sự ác độc.Cô ta chạy ra ngoài gọi điện thoại. truyen bjyx"Chồng ơi, em gặp phải chuyện phiền phức rồi, không biết Mã Hân Nhiên từ đâu dắt theo một thằng ôn cứ nghi ngờ em mãi, em phải làm sao bây giờ?"Dương Yến nói."Yên tâm, anh sẽ tìm hiểu về tên mọi đó!""Ừ được, lần này nhất định phải kéo Mã Hân Nhiên té chết, còn con bé học sinh kia, anh nghĩ cách để nó câm miệng đi!"Dương Yến ác độc nói."Hết thảy đều trong tầm kiểm soát!"Nói xong, Dương Yến cúp điện thoại.Sau khi ra ngoài Trần Khiêm lại không lái xe về nhà của Mã Hân Nhiên ngay."Tiểu Khiêm, cậu đi đâu thế?" Mã Hân Nhiên hỏi."Tôi cũng đang định hỏi cậu đây, nhà của học sinh tên Mạch Khê kia ở đâu vậy?"Trần Khiêm hỏi."Mạch Khê? Cậu muốn đi tìm Mạch Khê hả? Cô bé là một học sinh rất ngoan ngoãn, hơn nữa dù em ấy có đứng ra làm chứng cũng chỉ là nói sự thật mà thôi, tôi cũng mong em ấy có thể nói thật chuyện này mà không tự bịa ra một lời nói dối, như vậy thì trong tim cô bé cũng không phải mang gánh nặng tội lỗi!"Mã Hân Nhiên nói."Tôi biết đó là một học sinh ngoan ngoãn, thế nhưng chuyện mà cô bé đang gặp phải thật sự rất khó giải quyết, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vô tận! Cô bé đó sống ở đâu?"Trần Khiêm hỏi.
Bị ánh mắt sắc bén của Trần Khiêm lia tới.
Dương Yến bỗng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Sắc mặt trở nên trăng bệch.
Mã Hân Nhiên thì vô cùng kinh ngạc khi Trần Khiêm nói như vậy.
#Trần Khiêm nghi ngờ Dương Yến trộm đồ, sau đó vu oan giá họa cho mình sao?
#Thế nhưng chuyện này không có khả năng, mấy ngày nay Dương Yến đều đi công tác, hơn nữa cô ta cũng đâu biết chuyện mình đã cầm học bổng rồi?
#Mình nhận tiền học bổng lúc nào đến cả mẹ cũng không hay biết, chỉ có mình biết rõ mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện Dương Yến mới khăng khăng đổ tội cho cô.
"Anh anh anh... anh nói vậy là có ý gì, gì mà cầm đá đập chân mình chứ! Tôi cho anh biết này, chuyện ngày hôm nay anh không giải thích rõ, bà đây không cho anh còn mạng mà lết khỏi cái trường này đâu!"
Dương Yến vội la lên.
"Tôi có ý gì cô hẳn là hiểu mới phải, chờ đến ngày mai tôi sẽ tìm ra ngọn nguồn mọi chuyện, đến lúc đó mong cô đừng khóc lóc làm gì!"
Nói xong, Trần Khiêm dẫn theo Mã Hân Nhiên đi thẳng.
Trong mắt Dương Yến lóe lên sự ác độc.
Cô ta chạy ra ngoài gọi điện thoại. truyen bjyx
"Chồng ơi, em gặp phải chuyện phiền phức rồi, không biết Mã Hân Nhiên từ đâu dắt theo một thằng ôn cứ nghi ngờ em mãi, em phải làm sao bây giờ?"
Dương Yến nói.
"Yên tâm, anh sẽ tìm hiểu về tên mọi đó!"
"Ừ được, lần này nhất định phải kéo Mã Hân Nhiên té chết, còn con bé học sinh kia, anh nghĩ cách để nó câm miệng đi!"
Dương Yến ác độc nói.
"Hết thảy đều trong tầm kiểm soát!"
Nói xong, Dương Yến cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài Trần Khiêm lại không lái xe về nhà của Mã Hân Nhiên ngay.
"Tiểu Khiêm, cậu đi đâu thế?" Mã Hân Nhiên hỏi.
"Tôi cũng đang định hỏi cậu đây, nhà của học sinh tên Mạch Khê kia ở đâu vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Mạch Khê? Cậu muốn đi tìm Mạch Khê hả? Cô bé là một học sinh rất ngoan ngoãn, hơn nữa dù em ấy có đứng ra làm chứng cũng chỉ là nói sự thật mà thôi, tôi cũng mong em ấy có thể nói thật chuyện này mà không tự bịa ra một lời nói dối, như vậy thì trong tim cô bé cũng không phải mang gánh nặng tội lỗi!"
Mã Hân Nhiên nói.
"Tôi biết đó là một học sinh ngoan ngoãn, thế nhưng chuyện mà cô bé đang gặp phải thật sự rất khó giải quyết, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vô tận! Cô bé đó sống ở đâu?"
Trần Khiêm hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bị ánh mắt sắc bén của Trần Khiêm lia tới.Dương Yến bỗng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.Sắc mặt trở nên trăng bệch.Mã Hân Nhiên thì vô cùng kinh ngạc khi Trần Khiêm nói như vậy.#Trần Khiêm nghi ngờ Dương Yến trộm đồ, sau đó vu oan giá họa cho mình sao?#Thế nhưng chuyện này không có khả năng, mấy ngày nay Dương Yến đều đi công tác, hơn nữa cô ta cũng đâu biết chuyện mình đã cầm học bổng rồi?#Mình nhận tiền học bổng lúc nào đến cả mẹ cũng không hay biết, chỉ có mình biết rõ mà thôi.Sau khi xảy ra chuyện Dương Yến mới khăng khăng đổ tội cho cô."Anh anh anh... anh nói vậy là có ý gì, gì mà cầm đá đập chân mình chứ! Tôi cho anh biết này, chuyện ngày hôm nay anh không giải thích rõ, bà đây không cho anh còn mạng mà lết khỏi cái trường này đâu!"Dương Yến vội la lên."Tôi có ý gì cô hẳn là hiểu mới phải, chờ đến ngày mai tôi sẽ tìm ra ngọn nguồn mọi chuyện, đến lúc đó mong cô đừng khóc lóc làm gì!"Nói xong, Trần Khiêm dẫn theo Mã Hân Nhiên đi thẳng.Trong mắt Dương Yến lóe lên sự ác độc.Cô ta chạy ra ngoài gọi điện thoại. truyen bjyx"Chồng ơi, em gặp phải chuyện phiền phức rồi, không biết Mã Hân Nhiên từ đâu dắt theo một thằng ôn cứ nghi ngờ em mãi, em phải làm sao bây giờ?"Dương Yến nói."Yên tâm, anh sẽ tìm hiểu về tên mọi đó!""Ừ được, lần này nhất định phải kéo Mã Hân Nhiên té chết, còn con bé học sinh kia, anh nghĩ cách để nó câm miệng đi!"Dương Yến ác độc nói."Hết thảy đều trong tầm kiểm soát!"Nói xong, Dương Yến cúp điện thoại.Sau khi ra ngoài Trần Khiêm lại không lái xe về nhà của Mã Hân Nhiên ngay."Tiểu Khiêm, cậu đi đâu thế?" Mã Hân Nhiên hỏi."Tôi cũng đang định hỏi cậu đây, nhà của học sinh tên Mạch Khê kia ở đâu vậy?"Trần Khiêm hỏi."Mạch Khê? Cậu muốn đi tìm Mạch Khê hả? Cô bé là một học sinh rất ngoan ngoãn, hơn nữa dù em ấy có đứng ra làm chứng cũng chỉ là nói sự thật mà thôi, tôi cũng mong em ấy có thể nói thật chuyện này mà không tự bịa ra một lời nói dối, như vậy thì trong tim cô bé cũng không phải mang gánh nặng tội lỗi!"Mã Hân Nhiên nói."Tôi biết đó là một học sinh ngoan ngoãn, thế nhưng chuyện mà cô bé đang gặp phải thật sự rất khó giải quyết, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vô tận! Cô bé đó sống ở đâu?"Trần Khiêm hỏi.